Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 346

trước
tiếp

Chương 346:

 

Động tác vô ý của Bùi Khởi Đường, liền tách tay Ninh Vương và Lang Hoa ra.

 

Ninh Vương tươi cười, không phát hiện gì cả, vui vẻ vào quân trướng.

 

Nhìn thấy thương binh nằm trong quân trướng, Ninh Vương kinh ngạc đứng tại chỗ, dường như bị tình cảnh máu tanh thê thảm trước mắt dọa sợ.

 

Mã Ngọc Thành muốn tiến lên trước.

 

Ninh Vương giơ tay đỡ thương binh dậy, “Các ngươi bị thương… mau ngồi xuống,” Nói rồi nhìn về phía Mã Ngọc Thành, “Trong này cũng có quân dự bị sao? Mẫu… quân dự bị mà Thái hậu nói.”

 

Quân dự bị là quân thường trực, lần này đánh giặc, viện quân triều đình chưa tới, liền tụ họp quân dự bị địa phương lại.

 

Bùi Khởi Đường nói: “Cấm quân đều ở lại Ngân Châu, nơi này tám phần là quân dự bị.” Quân đội không nhiều, chỉ có thể là quân dự bị địa phương ghép vào cho đủ.

 

Ninh Vương nói xong, thật sự cúi người xuống, “Thái hậu nói, ta nên hành lễ với mọi người.”

 

Tất cả mọi người đều ngẩn người tại đó.

 

Không ai ngờ được, Ninh Vương giống như đứa trẻ sẽ làm như vậy.

 

Đám người Mã Ngọc Thành thậm chí chưa kịp tiến lên ngăn cản.

 

Thái hậu không thể nào kêu Ninh Vương tới hành lễ, nhất định là mẫu tử hai người tuỳ tiện nhắc mấy câu đến quân dự bị, không nghĩ tới Ninh Vương liền tưởng thật.

 

Mã Ngọc Thành vội vàng tiến lên đỡ Ninh Vương dậy, “Vương gia thế này tuyệt đối không được.”

 

Ninh Vương trợn to hai mắt, ra vẻ không hiểu, “Có gì không được? Triều đình còn nói nên hủy bỏ đội quân dự bị, bọn họ không biết đánh giặc đều là tạp dịch… lần này không có bọn họ thì làm sao thắng trận được, khi trở về ta sẽ nói với Hoàng huynh, quân dự bị rất gian khổ, triều đình không thể có lỗi với bọn họ.”

 

Quân dự bị không phải quân đội chính quy, ngày thường đều bị người ta xem thường, nếu như có chiến sự, bọn họ và cấm quân đều phải ra chiến trường như nhau, bây giờ Ninh Vương vừa nói như vậy, thương binh trong quân trướng đều thấy cảm động, có người đã bắt đầu thút thít.

 

Lời người bình thường không dám nói, hôm nay được một Vương gia ngốc nói ra.

 

Lang Hoa nghĩ tới kiếp trước bởi vì hủy bỏ đội quân dự bị gây ra mấy trận tranh đấu.

 

Cuối cùng là Thái hậu thắng.

 

Như vậy lần này là Thái hậu muốn mượn miệng Ninh Vương lôi kéo quân dự bị, hay là Ninh Vương vô tình đánh bừa mà trúng?

 

Lang Hoa nhìn nhìn y công, y công lập tức đưa sổ sách trong tay cho Ninh Vương, “Đây là sổ sách dược liệu đồn bảo vệ dùng, mời Ninh Vương xem qua.”

 

Ninh Vương lập tức khoát tay, “Ta… ta xem cái này không hiểu,” Nói rồi nhìn về phía Lang Hoa, “Cái này… cứ để cho Cố Đại tiểu thư xem đi, nàng ấy hiểu biết dược liệu.”

 

Mã Ngọc Thành khóc không ra nước mắt, Ninh Vương thật đúng là cái gì cũng không hiểu.

 

Sổ sách này tất nhiên là Cố Đại tiểu thư làm xong trình lên.

 

Ai lại đưa sổ sách cho người làm sổ sách xem.

 

Có lý nào lại như thế.

 

“Cố Đại tiểu thư, ngươi gặp trưởng tỷ của ta chưa?” Ninh Vương cười nói, “Mọi người lập công lớn, trưởng tỷ ta gặp mọi người nhất định cao hứng, mọi người cũng theo ta đến phủ Tây Bình đi!”

 

Lang Hoa cúi đầu đáp một tiếng, Ninh Vương lại tới nắm lấy tay Lang Hoa.

 

Bùi Khởi Đường không khỏi nhíu mày, thấy Lang Hoa nhẹ nhàng tránh đi mới thở phào nhẹ nhõm, phân phó phó tướng, “Chuẩn bị ngựa, chúng ta đi theo Vương gia cùng đến phủ Tây Bình.”

 

Ninh Vương toét miệng cười sung sướng.

 

Một chiếc xe ngựa đỉnh xanh xuất hiện ở trước mặt Lang Hoa.

 

Ninh Vương ngồi trên lưng ngựa cười nhìn xuống, “Lên xe, lên xe, chúng ta đi thôi.” Trên mặt lại là vẻ mặt vui sướng như đứa trẻ.

 

Bùi Tiền không khỏi cảm thấy ấm ức, đây chính là xe ngựa hắn chạy khắp bốn phương tám hướng, không dễ dàng gì mới tìm được, chính là muốn cho Cố Đại tiểu thư dùng, kết quả bị Ninh Vương nói ra trước, thật giống như xe ngựa này là bởi vì Ninh Vương mới chuẩn bị cho Cố Đại tiểu thư vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.