Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full

Chương 2855

trước
tiếp

2855

Đôi mắt Nguyên Thập Tam giật giật, nghe nhắc tới Mễ Tiểu Anh mới chầm chậm ngước mắt lên, chầm chậm nhìn ra bên ngoài xe.

Lần liếc nhìn này khiến cho cô không thể không nhìn lại. Thôn của ngày xưa đã biến mất rồi, không còn lại thứ gì, chỉ còn một đống tàn cuộc.

“Đây là…” Nguyên Thập Tam lập tức đứng dậy, điên cuồng nhảy xuống xe, không ngừng nhìn ra xung quanh: “Thôn đâu? Người ở đây đâu?”

“Đều … không còn nữa rồi.” Thượng Tiểu Cẩn nói: “Thật ra, năm đó chú Doãn và dì Cố mang cô rời đi ít lâu thì nơi này đã bị phá hủy rồi. Bọn họ nói nơi không nên tồn tại thì không cần kéo dài thêm nữa.”

“Những người đó đâu?” Nguyên Thập Tam không nhịn được nuốt miếng nước miếng, giọng nói run rẩy.

“Đã chết rồi, không người nào sống sót.” Thượng Tiểu Cẩn đứng bên cạnh cô, giải thích: “Bọn họ trốn vào tháp chính giữa thôn rồi đốt lửa, tất cả mọi người đều bị chết trong tháp không còn lại ai.”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì, tiên sinh Hans đến đây.” Thượng Tiểu Cẩn trả lời.

Nguyên Thập Tam hiểu ngay.

Người tên Hans kia chắc chắn rất hứng thú với chuyện này. Mà người ông ta cảm thấy hứng thú, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp trừ người nhà Cố Hề Hề.

Cho nên, bọn họ thà chết trong tháp cũng không muốn bị Hans mang đi.

Đây đúng là thiên đạo luân hồi, kẻ ác sẽ có kẻ ác hơn trị. Chuyện này đã ở trong lòng Nguyên Thập Tam bao nhiêu năm nay giờ tiêu tan hết. Nguyên Thập Tam không khống chế được cảm xúc của chính mình nữa, quỳ trên mặt đất khóc lên.

Nếu năm đó có thể gặp được Cố Hề Hề sớm hơn, vậy mẹ cùng với chị cô có phải sẽ không phải chết không? Nếu năm đó cô sinh ra sớm hơn, có phải có thể cứu được tính mạng của bọn họ không?

Thượng Tiểu Cẩn không khuyên cô gì cả, để cho cô thoải mái khóc một trận.

Mặt trời dần ngả về hướng tây, Thượng Tiểu Cẩn kéo Nguyên Thập Tam từ mặt đất lên. Giây phút đỡ Nguyên Thập Tam kia, đột nhiên Thượng Tiểu Cẩn cúi đầu hôn Nguyên Thập Tam.

Thân thể Nguyên Thập Tam cứng lại rồi cô từ từ thả lỏng mình.

Cô buông xuống mọi chuyện đã qua, tùy ý Thượng Tiểu Cẩn làm gì cũng được.

Thượng Tiểu Cẩn khẽ cười: “Nhìn xem, cô cũng không chán ghét tôi. Thập Tam, sao không thử suy nghĩ về tôi xem?”

Mọi khúc mắc trong lòng nguyên Thập Tam đều không còn nữa, cô nâng tay ôm lấy cổ Thượng Tiểu Cẩn.

Lần thứ hai ngẩng đầu lên đã khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy, anh chuẩn bị sẵn sàng nói thẳng với bà nội anh, chuyện anh không phải là gay chưa?”

Ánh mắt Thượng Tiểu Cẩn va phải mắt cô, bốn mắt nhìn nhau, mười ngón tay siết chặt: “Ừ, tôi sẵn sàng rồi.”

Thời gian như thoi đưa, nhanh chóng đến sinh nhật mười tám tuổi của Vân Song và Tưởng Vân Sâm.

Hôm nay, nhà họ Tương và nhà họ Doãn mở cửa đón khách, chuẩn bị tuyên bố tin tức Tưởng Vân Sâm chính thức kế thừa nhà họ Tưởng.

Hôm nay Tưởng Vân Sâm mặc bộ lễ phục đầu tiên, thuận miệng hỏi: “Chị của tôi đâu? Khách đã sắp đến đủ rồi, chị còn chưa thay đồ sẽ không kịp mất.”

“Cô chú mới nhận được tin tức nào đó, vội vàng rời nhà rồi.”

Ngón tay Tưởng Vân Sâm cử động: “Gì cơ?”

Lúc này, Vân Song đang đứng ở trước kho hàng bỏ hoang, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đi tới trước mặt mình.

Người kia thân thể gầy gò, từng bước đi như cần phải cố sức vậy.

Trên đầu cũng không phải đầu bạc như bình thường, trông rất ghê gớm.

“Ông là ai? Vì sao muốn gặp tôi?” Vân Song thản nhiên mở miệng.

Người đối diện không trả lời vấn đề này, ông ta nâng tay tháo mũ ra, lộ vẻ mặt điên cuồng nhìn cô: “Vân Song, tôi đợi cô rất lâu rồi. Lúc này, tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ nữa.”

END.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.