Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full

Chương 2847

trước
tiếp

2847

Giống như cô hiểu ra cô nên quyết định thế nào.

Nguyên Thập Tam nói với Dư Thanh Thành: “Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ được.” Dư Thanh Thành đi vào phòng.

Nguyên Thập Tam đóng cửa phòng lại, dứt khoát nói: “Về chuyện của tôi, anh còn gì không biết không?”

“Cô nói đi, tôi nghe.” Dư Thanh Thành thật lòng nói: “Mặc kệ xuất thân của cô cao quý thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng hết mình xứng đáng với cô.”

Nguyên Thập Tam lắc đầu nói: “Hoàn toàn ngược lại, không phải anh không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với anh. Anh nhìn thấy tôi có xe sang, có phải cho rằng tôi là tiểu thư thiên kim nào đó. Không, tôi không phải, tôi chỉ là một bảo vệ bình thường.”

“Cô đừng thử tôi.”Dư Thanh Thành tưởng rằng Nguyên Thập Tam muốn thử chính mình, cười nói: “Một bảo vệ bình thường một tháng kiếm được bao nhiêu, sợ rằng một đôi giày của cô cũng không mua nổi.”

“Đúng vậy, đúng là không mua nổi, nhưng đồ tôi mặc là đồ lao động của tôi. ” Nguyên Thập Tam gật đầu nói: “Anh cứ nghe tôi nói hết, rồi hãy quyết định xem có muốn theo đuổi tôi nữa không.”

Dư Thanh Thành có một cảm giác không ổn. Anh ta ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn lắng nghe.

“Xuất thân của tôi rất đê hèn. So với người bình thường như mọi người còn hèn hơn nhiều, bởi vì mẹ tôi và chị tôi đều chết trong thôn…” Nguyên Thập Tam kể lại lai lịch của chính mình, không giấu diếm gì nói cho Dư Thanh Thành biết.

Ban đầu Dư Thanh Thành còn tươi cười lắng nghe, nghe một lúc, sắc mặt bắt đầu trắng xanh.

Anh ta không tin vào những gì anh ta nghe được. Đây là thời đại nào rồi, còn có chuyện đáng sợ đến vậy?

“Nếu không có chủ tịch và phu nhân, đúng ra tôi sẽ lên đường cùng chị gái và mẹ tôi rồi, sẽ không ngừng sinh con, sau đó chết trên đường với con mình. ” Nguyên Thập Tam lạnh nhạt nói: “Tôi được phu nhân cứu, những điều tôi học được đều do phu nhân dạy, những điều tôi biết đều phải báo đáp phu nhân. Cho nên, sau khi tôi làm sát thủ ba năm liền trở về nhà họ Doãn, làm đội trưởng đội bảo vệ của cô chủ nhà họ Doãn. Nếu anh muốn ở cùng một chỗ với tôi, trung bình một năm có mười một tháng không nhìn thấy tôi. Thời điểm tôi không phải chấp hành nhiệm vụ cũng là đang trên đường, Tôi sẽ không vì kết hôn mà không làm việc nữa. Cũng không bởi vì bất kỳ người nào mà rời khỏi nhà họ Doãn.”

“Dư Thanh Thành, anh đối tốt với tôi, tôi đều nhận ra. Tôi không muốn lừa gạt tình cảm của nah, cho nên hôm nay tôi mới nói toàn bộ mọi chuyện. Nếu anh không thể tiếp nhận quá khứ của tôi, vậy không thể ở một chỗ với tôi được.” Nguyên Thập Tam lạnh lùng nhìn Dư Thanh Thành, nói: “Tuổi của anh không còn nhỏ nữa, không phải là cậu nhóc nữa, muốn sống một cuộc sống thế nào trong lòng anh rất rõ ràng. Thật xin lỗi, không thể cho anh thứ gì cả. Chúng ta không hợp.”

Dư Thanh Thành giống như nhận phải đả kích cực kỳ lớn vậy, cả người run rẩy muốn ngã, đôi mắt hoảng hốt: “Sao lại gặp chuyện như vậy… sao lại như vậy?”

Nguyên Thập Tam mở cửa phòng, nói với Dư Thanh Thành: “Sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta không phải người của một thế giới.”

Cùng lúc đó, bà Thượng cũng chọn ngày đến gặp mẹ của Dư Thanh Thành.

“Bà tìm tôi có chuyện gì vậy?” Mẹ Dư Thanh Thành khó hiểu nhìn bà lão giàu có trước mặt, suy nghĩ một lúc cũng không biết mình quen một người giàu có như thế này từ bao giờ.

“Mẹ Thanh Thành à, mời ngồi.” Bà Thượng kiểu cách hỏi: “Hôm nay tôi tới tìm bà đúng là có chút không hợp. Nhưng mà có chuyện này tôi muốn bà hiểu rõ, so sánh một chút.”

“Bà nói đi.” Mẹ Dư Thanh Thành ngồi ở ghế đối diện, hai bay bất an nắm chặt, cảm thấy người trước mặt tới không có ý tốt.

“Nghe nói con trai bà Dư Thanh Thành đang theo đuổi Nguyên Thập Tam sao?” Bà Thượng hỏi: “Bà biết bối cảnh của Nguyên Thập Tam không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.