Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 20

trước
tiếp

Chương 20

Đường Uyển Đình nhìn một màn này, bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Đường Uyển Đình thấy một màn này, bỗng nhiên mở to hai mắt.

Bạch Tử Thiên, anh lại đang khẩn trương

Cái người đàn ông cao cao tại thượng từ trước tới giờ, lại có thể đang khẩn trương

Cái người bên trong khung hình, rốt cuộc là ai khiến anh có thể có vẻ mặt như thế chứ!

Bạch Tử Thiên cất khung hình xong, sắc mặt lạnh lẽo, vươn tay níu lấy cổ áo của Đường Uyển Đình, nhẫn tâm xốc cô lên, kéo đi ra ngoài cửa.

Đường Uyển Đình biết mình lại chọc Bạch Tử Thiên tức giận, theo bản năng nhìn về phía anh, muốn đi nói xin lỗi, lại thấy anh chỉ khóc áo choàng tắm, sợi tóc ướt nhẹp, có nước nhỏ giọt xuống, trượt trên lồng ngực rắn chắc, vô cùng hấp dẫn.

Mới vừa tắm rửa, không biết dùng sữa tắm gì, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập khắp nới.

Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Uyển Đình đỏ bừng, hô hấp khẩn trương, “Thầy giáo” nói được nửa câu, cũng không nói được nữa, đầu lưỡi có chút thắt lại, không thể không thừa nhận, Bạch Tử Thiên, thật sự rất tuấn tú!

Bạch Tử Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, hung hăng đè Đường Uyển Đình lên trên vách tường, gương mặt tuấn mỹ giống như thần thoại của người đàn ông chậm rãi nhích tới gần Đường Uyển Đình, Đường Uyển Đình trợn to hai mắt, ngừng thở, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông, truyền đến từng câu từng chữ: “Không được sự cho phép của tôi, về sau không cho phép tự tiện tiến vào phòng ngủ của tôi!”

Nói xong, liền khẽ ném Lăng Mạt ra ngoài cửa, “Cạch”một tiếng, đóng mạnh cửa lại.

Đường Uyển Đình nằm ở trên mặt thảm hành lang mềm mại, quệt mồm nhìn cửa đóng chặt, ảo não giơ tay lên, nắm tóc.

Cô cũng không có cách nào hiểu cấu tạo bộ não của Bạch Tử Thiên, có phải người càng xuất sắc thì càng biến thái hay không? Tính tình càng kỳ lạ?

Không phải là nhìn khung ảnh thôi sao? Huống chi cô cũng không nhìn thấy, anh có cần nổi giận lớn như vậy không?

Còn có tối ngày hôm qua, cũng như thế, cô chỉ đụng tới anh, anh lại hung dữ như vậy!

Tính tình của người đàn ông này thật kỳ lạ!

Lúc Bạch Tử Thiên xuống lầu, đã đổi một bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, quần tây màu kem cùng áo sơ mi màu trắng, tóc hơi ẩm.

Đường Uyển Đình vốn đang nằm sấp ở trước bàn ăn, vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền lập tức đứng lên, nhiệt tình tiến lên đón, mang vẻ mặt tươi cười với Bạch Tử Thiên, nhiệt tình khác thường: “Thầy giáo, anh đã xuống, tôi làm cơm rồi!”

Bạch Tử Thiên đi về trên bàn ăn, hơi nhìn lướt qua, bốn mặn một canh, hoa quả và các món nguội, vốn sắc mặt đông lạnh, có chút trở nên hòa hoãn.

Đường Uyển Đình thận trọng quan sát thần thái Bạch Tử Thiên, phát hiện hình như tâm tình anh tốt hơn một chút xíu, liền lập tức chân chó kéo ghế ra, giọng điệu tiếp tục mềm mại: “Thầy giáo, mời thầy ngồi.”

Vẻ mặt Bạch Tử Thiên không chút biểu cảm ngồi xuống, Đường Uyển Đình lập tức đưa chiếc đũa qua, còn không quên múc canh cho Bạch Tử Thiên, đặt hai tay trước mặt của Bạch Tử Thiên.

Một loạt động tác vô cùng nịnh hót.

Từ đầu đến cuối Bạch Tử Thiên cũng không nói chuyện, chỉ im lặng không lên tiếng, cầm đũa ăn cơm.

Tài nấu nướng của cô rất tốt, mùi vị hơi nhạt, Bạch Tử Thiên ăn rất chuyên chú lịch sự.

Thỉnh thoảng Đường Uyển Đình giương mắt, len len quan sát Bạch Tử Thiên.

Giữa trưa, ánh mặt trời từ phía nam chiếu vào cửa sổ sát đất, vừa vặn chiếu vào sườn mặt phía bên phải của Bạch Tử Thiên, tôn lên da thịt trắng nõn của anh, cánh mũi vô cùng cao, đường nét càng sâu sắc, tóc đen giống như tơ lụa, theo động tác ăn cơm của anh mà hơi đung đưa, Đường Uyển Đình nhìn không nhịn được có chút tự ti.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.