Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 76

trước
tiếp

Chương 76

Tô Trảm gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, sau đó đi đến chiếc bàn, lấy từ trong cái túi đen ra vài chiếc bánh bao rồi đưa cho cô, thanh âm áy náy cất lên: “Thật xin lỗi, tôi không xếp hàng kịp để mua cháo nên chỉ có thể mua bánh bao, em ăn tạm nhé?”

Kì Mân Tuyết không thuộc tuýp người kén ăn, cô câm lấy bánh bao từ tay hắn rồi cắn từng miếng, chậm rãi nuốt xuống.

Sau khi ăn xong, Tô Trảm lại đi đến chiếc bàn, từ trong túi đen lấy ra một chai yến sào đưa cho cô: “Uống đi.”

Kì Mân Tuyết dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn hắn, thấp giọng trách móc: “Anh định vỗ béo tôi đấy à?”

“Không có, tôi chỉ là thấy em rất gây, cần phải ăn nhiều hơn, hiện tại em đang bị thương, không tiện ăn những món dầu mỡ, những thực phẩm như yến sào là tốt nhất.”

Kì Mân Tuyết nhìn Tô Trảm, hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu sau, rốt cuộc cô cũng lấy chai yến sào từ tay hắn, sau đó cho vào miệng.

Trong lòng cô hơi khó hiểu, luôn cảm thấy ánh mắt Tô Trảm có chút kì lạ.

Nhưng cô có thể cảm nhận được, Tô Trảm không hê mang ác ý với cô, chỉ là…

hắn đối xử với cô nhiệt tình quá mức rồi, hai người còn chưa thân thiết đến mức đó, huống hồ cô là phụ nữ đã có chồng, dù Cố Kiến Lăng có mối quan hệ không rõ ràng với Tân Lam thì cô vẫn phải giữ khoảng cách với người đàn ông khác.

Không vì cái gì cả, cô không phải kiểu người phong kiến cổ hủ, chỉ là vấn đề đạo đức không cho phép cô tha hoá theo chồng.

Vê Tô Trảm…

hắn là ân nhân của cô, đã giúp đỡ cô không chỉ một lần, đương nhiên cô sẽ không tự luyến đến mức cho rằng hắn có ý với cô, có lẽ bản thân Tô Trảm chỉ là nhiệt tình hơn người khác một chút, dễ gây hiểu nhầm mà thôi.

Kì Mân Tuyết ngây thơ nghĩ như vậy, cô không biết răng, nếu như để đám đàn em của Tô Trảm đọc được suy nghĩ của cô, nhất định bọn họ sẽ ngạc nhiên hồi lâu, sau đó nhếch mép cười khinh rồi phỉ nhổ cô không có mắt đánh giá người khác.

May mắn là đám đàn em của hắn không có siêu năng lực đọc suy nghĩ của người khác.

Sau khi Kì Mân Tuyết dùng hết chai yến sào thì đưa vỏ chai cho hản, đợi hắn đem đi bỏ thùng rác rồi quay về.

Thật ra không phải cô xem Tô Trảm như tay sai vặt, chỉ là cả người cô lúc này đều quấn băng gạc, cũng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.

Đợi đến khi Tô Trảm rửa tay sạch sẽ rồi quay về, hắn đi đến bên giường cô, trong ánh mắt khó hiểu của cô, hắn ngồi xuống.

Sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc Tô Trảm cũng lên tiếng: “Kì Mân Tuyết, tôi muốn hỏi em một việc.”

“Anh nói đi.”

“Đêm qua…em chạy nhanh về phía tôi là có chuyện muốn tìm tôi sao?”

Nghe thấy câu hỏi của Tô Trảm, Kì Mân Tuyết hơi sững người, nụ cười trên môi đang dần thu lại.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Tô Trảm, hồi lâu sau, rốt cuộc cô cũng lên tiếng trả lời: “Thật ra…

đêm qua, người tôi cần tìm không phải là anh, vì khoảng cách khá xa nên tôi nhầm lẫn giữa anh và chồng tôi.”

Là như thế sao…

Hoá ra rất cả đều là vì Cố Kiến Lăng…

Tô Trảm cười tự giễu, hắn cúi thấp đầu, che giấu chua xót nơi đáy mắt, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, hắn ngẩng đầu, thanh âm không rõ cảm xúc: “Giữa em và Cố Kiến Lăng xảy ra chuyện gì vậy?”

Kì Mân Tuyết trâm mặc một lúc, ngay khi Tô Trảm nghĩ rằng cô sẽ không trả lời, đột nhiên hắn nghe thấy thanh âm nhè nhẹ của cô cất lên, truyền vào tai hắn: “Anh ấy…

đêm qua anh ấy về muộn, tôi sợ anh ấy gặp chuyện ở trên đường nên đã đi tìm.”

Kì Mân Tuyết dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Thật ra chính tôi cũng không biết anh ấy không trở về là vì lý do gì, có thể là như tôi đã nghĩ, anh ấy gặp trục trặc trên đường về nhà, hoặc…cũng có thể là bận chăm sóc cô ta…Nhưng tôi vẫn muốn nuôi một tia hy vọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.