Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 68

trước
tiếp

Chương 68

Trong ảnh, Tân Lam năm chật vật trên đường, tia ánh sáng yếu ớt hắt vào càng làm cho cô ta thêm vài phân yếu ớt.

Mà Kì Mân Tuyết, người mà anh cho rằng anh đã nghĩ oan về cô lại đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Tân Lam, ánh mắt nham hiểm.

Dù chỉ là góc nghiêng nhưng người trong hình thật sự rất giống Kì Mân Tuyết, hơn nứa hình ảnh nhìn rất chân thật, vậy nên…

tấm hình này, khả năng cao là thật.

Cố Kiến Lăng hít sâu, cố gắng ép bản thân phải tin tưởng cô đến cùng, nhưng sau khi xem tiếp những tấm hình còn lại, nhìn thấy nội dung bên trong những tấm hình kia, anh không sao khống chế được suy nghĩ của bản thân.

Nếu như những tấm hình này là thật, vậy thì suốt một năm qua, Tân Lam đã phải chịu đựng như thế nào đây? Anh không dám nghĩ nữa…

Dù đã gân như tin lời cô ta nói, nhưng trong lòng Cố Kiến Lăng vẫn còn chút hy vọng, anh dùng điện thoại chụp lại tấm ảnh, sau đó gửi cho Lâm Dương, bảo anh ta xác nhận giúp.

Chưa đến một phút sau, bên phía Lâm Dương đã có phản hồi.

“Tấm ảnh này là thật, không phải sản phẩm của photoshop.”

Là thật…

Tấm ảnh này là thật…

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt anh nhanh chóng sụp đổ.

Kì Mân Tuyết, sao cô ta dám? Rõ ràng anh đã lựa chọn tin tưởng cô một lần nữa, nhưng đây là cách cô đáp trả cho sự tín nhiệm của anh ư? Rốt cuộc suốt một năm qua, Tân Lam đã phải chịu đựng những gì? Trong khi Tân Lam chật vật ở nơi đất khách quê người, Kì Mân Tuyết lại ở đây sống an nhàn.

Công bằng sao? Thật sự công bằng cho Tân Lam ư…? Đáp án là – không công bằng chút nào! Cố Kiến Lăng để tấm ảnh về chỗ cũ, sau đó quay người nhìn cô gái đang nằm trên giường, tia áy náy trong mắt như muốn tràn ra ngoài.

“Tân Lam, thật xin lỗi…”

Tâm Lam nghe xong, biết rằng cô ta đã thành công khiến Cố Kiến Lăng tin tưởng, ở góc độ mà Cố Kiến Lăng không thấy, khoé môi cô ta khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười nham hiểm.

Tân Lam điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, khẽ quay đầu lại, lần nữa ngồi dậy, vùi đầu vào lông ngực anh khóc nức nở.

Khác với lần trước, lần này Cố Kiến Lăng không đẩy cô ta ra nữa, bàn tay anh đưa lên, dừng lại trên không trung một lúc rồi vỗ nhẹ vào lưng Tân Lam, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, đừng khóc…

kể anh nghe xem, một năm qua em đã sống như thế nào?”

Tân Lam đưa tay lau nước mắt, thanh âm mềm mại, bắt đầu kể ra những lời mà cô ta đã cố gắng học thuộc lòng suốt hai tuần qua.

“Kiến Lăng, anh biết không? Một năm trước, vào cái đêm tăm tối ấy, Kì Mân Tuyết dẫn theo bốn gã đàn ông đến nhà em, chuyện xảy ra sau đó chính là chuyện mà em không muốn nhớ lại nhất…”

Bên kia, bác sĩ vừa đi được một đoạn, đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi đang chạy về hướng ông ta, trên tay cô còn xách theo một đống đồ linh tinh.

Theo như kinh nghiệm của người bác sĩ, có vẻ như chân cô gái này đã bị thương không nhẹ, dù bị thương nhưng tốc độ của cô lại rất nhanh, chẳng mấy chốc, cô đã đứng trước mặt ông ta, thở hổn hển hỏi: “Chào chú, phiên chú một chút được không ạ? Hôm nay có bệnh nhân nào tên là Cố Kiến Lăng không ạ?”

Hoá ra cô gái hấp tấp này chính là Kì Mân Tuyết.

Bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc ông ta cũng trả lời: “Bệnh nhân thì không có, nhưng Cố Kiến Lăng thì đúng là có một người, cậu ta đang ở phòng số 32, hình như là đến để chăm sóc cho bạn gái, cô tự tìm đi.”

Chăm sóc cho bạn gái sao…?Chăm sóc cho bạn gái? Bạn gái nào? Vợ của anh là cô mà? Phải chăng là ông ta đang nhầm chồng cô với người nào đó? Lúc Kì Mân Tuyết định hỏi lại thì phát hiện ông ta đã đi xa từ lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.