Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 67

trước
tiếp

Chương 67

“Không phải mơ, là thật.”

Anh nghe thấy giọng nói của mình vang lên, đáp lời Tân Lam.

Nước mắt Tân Lam rơi xuống, cô ta đột nhiên lật người lại, làm ra vẻ cố gắng dùng sức ngồi dậy, sau đó vùi đầu vào lồng ngực của Cố Kiến Lăng khóc : “Kiến Lăng, anh biết không? Em thật sự rất sợ, suốt thời gian qua, không ngày nào Kì Mân Tuyết không thuê người truy sát em.

Anh nói xem, em đã làm gì có lỗi với cô ấy chứ? Tại sao cô ấy lại hận em đến như vậy?”

Cố Kiến Lăng nghe cô ta nói xong, anh im lặng, hồi lâu sau cũng không trả lời.

Ngay lúc trong lòng Tân Lam đang thấp thỏm, đột nhiên, Cố Kiến Lăng đẩy cô ta ra, anh chỉnh lại chiếc cà vạt bị cô ta làm cho xộc xệch, thanh âm lạnh lùng truyền vào tai Tân Lam: “Tôi và cô ấy đang sông cùng nhau rất tốt, tôi đưa cô đến bệnh viện, còn ở lại chăm sóc cô, chỉ đơn thuần là vì người lái xe là tôi.”

“Tân Lam, đừng nhắc đến chuyện kia lần thứ hai nữa, đừng để tôi phải bỏ cô ở lại đây một mình.”

Anh vừa dứt lời, Tân Lam lập tức siết chặt bàn tay thành nắm đấm, hận ý đối với Kì Mân Tuyết lại tăng thêm vài phần.

Con khốn! Đúng là đồ hồ ly tinh, nhân lúc tao không có ở đây, mày đã thành công khiến Cố Kiến Lăng yêu mày một lần nữa! Tân Lam hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự tức giận, cô ta bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt thất vọng nhìn anh.

“Kiến Lăng, anh không tin em sao?”

“Anh…’ Cố Kiến Lăng do dự, không biết nên trả lời như thế nào, đột nhiên nhìn thấy Tân Lam cởi chiếc áo trên người ra, trước ánh mắt sững sờ của anh, cô ta đưa tay vào trong áo lót, lấy ra một phong bì rồi đặt lên chiếc tủ đầu giường gần đó.

Sau đó, Tân Lam chậm rãi mặc áo lại, sau khi quần áo trên người đã chỉnh tê, cô ta mới câm lấy chiếc phong bì lên, khẽ bóc ra rồi lấy từ trong phong bì ra một bức thư cùng vài tấm ảnh, đưa đến trước mặt anh.

“Kiến Lăng, em biết bây giờ em nói gì đi chăng nữa thì anh cũng không tin, chi bằng chính anh tự xem đi.` Tân Lam đưa tay lau nước mắt, thanh âm đau khổ nói với anh.

Tay Cố Kiến Lăng run run cầm lấy bức thư, anh mở thư ra, nhìn những dòng chữ đứng sát nhau trên trang giấy.

Nội dung bức thư như sau: “Tân Lam, lúc cô nhận được bức thư này, hẳn là rất hận tôi phải không? Cũng phải thôi, chính tôi là người đã trực tiếp huỷ hoại cả cuộc đời cô cơ mà.

Cô biết không? Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, không lúc nào là tôi không muốn cô chết đi, chết bất đắc kỳ tử, chết càng thê thảm càng tốt.

Cô có biết vì sao tôi hận cô như vậy không? Vì cô trơ trẽn, nhân lúc anh ấy và tôi xảy ra mâu thuẫn rồi chen chân vào, làm anh ấy ghét bỏ tôi.

Cô biết không? Một năm trước, tôi chính là người đã thuê một đám đàn ông đến cưỡng hiếp cô, sao nào? Cảm giác bị một đám người thay nhau làm nhục có thoải mái không? Cô nghĩ ngang đó là xong rồi sao? Không, tôi muốn cô phải chật vật hơn nữa, tôi muốn cô sống không bằng chết, tốt nhất là cô nên trốn thật kĩ.

Một khi cô xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là lòng người thâm độc.”

Đọc xong bức thư, Cố Kiến Lăng không thể tin nổi, anh quay phắt đầu sang nhìn Tân Lam, ánh mắt rét lạnh, khi anh còn đang định nói gì đó, đột nhiên Tân Lam lên tiếng.

“Anh cho rằng bức thư này là em giả mạo? Ha, trong lòng anh, em xãu xa đến như vậy ư? Nếu anh không tin thì nhìn kĩ nét chữ đi, đó rõ ràng là chữ của Kì Mân Tuyết.”

Cố Kiến Lăng vậy nhưng thật sự nhìn kĩ nét chữ, thời gian chậm rãi trôi qua, càng nhìn lâu, anh càng thấy nét chữ này giống với chữ của Kì Mân Tuyết.

Không thể nào…

Nhưng nét chữ này thật sự rất giống, càng nhìn càng thấy giống…

Thật sự là như vậy sao? Anh đã tin tưởng nhầm người rồi ư…? Tân Lam thấy anh phản ứng như vậy, biết anh đã tin chuyện này đến sáu phần, cô ta âm thầm nở một nụ cười lạnh, sau đó lại trưng ra vẻ mặt ấm ức, tựa như một cô gái yếu đuối đang gắng gượng để đòi lại công bằng cho bản thân mình, tiếp tục nói: “Nếu anh không tin thì có thể xem mãy bức ảnh còn lại trên bàn, sau khi xem xong, tin hay không tuỳ anh.”

Dứt lời, Tân Lam lại nằm xuống giường, quay mặt vào bức tường trong ánh mắt áy náy của anh.

Cố Kiến Lăng câm lấy những tấm ảnh trên tủ, vừa nhìn thấy nội dung của bức ảnh đầu tiên, ánh mắt anh lập tức co lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.