Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 58

trước
tiếp

Chương 58

Nói đến đây, quản lý Chu hơi dừng lại, sau đó nở nụ cười, nói: “Nhưng Uông tổng có điều kiện, tối nay cô phải bồi ngài ấy uống rượu một đêm, địa điểm ở khách sạn X”

Quản lý Chu vừa dứt lời, tiếng nghị luận xung quanh lại truyền đến: “Như vậy đúng là có lợi cho cô ta quá rồi, lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy người ăn cắp có đãi ngộ tốt như vậy.”

“Sướng thật đấy, đúng là xinh đẹp thì luôn được ưu tiên, Uông tổng kia mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng như vậy thì sao chứ? Người ta lớn tuổi nhưng có tiên là được.”

“Tôi lại cảm thấy hơi thiệt thòi cho cô gái kia, lỡ dại một lần mà lại phải đem thân đi phục vụ một lão già mập ú.”

“Mập ú cái gì chứ? Như vậy người ta gọi là thân thể khoẻ mạnh đấy.”

Trước những lời nghị luận kia, biểu cảm trên khuôn mặt Kì Mân Tuyết vẫn bình tĩnh, trước sau như một.

Ánh mắt cô càn quét trên dưới người đàn ông họ Uông kia một lượt.

Ông ta mang hai ba sợi dây chuyền vàng thô, trông giống như…xích chó, cả người ông ta, trên cổ tay, cổ chân đều là vàng, ngón tay đeo đầy nhẫn, quần áo thì chỉ thiếu điều muốn hét lên rằng: “Tao là Adidas, Gucci, Dior, Nike,…’ Phong cách ăn mặc này…không nhầm lẫn vào đâu được, chính là bộ dáng của một nhà giàu mới nổi, muốn khoe với tất cả mọi người rằng: Tôi có tiên! Cảm nhận được ánh mắt của cô, không hiểu sao trong lòng Uông tổng vô cùng bực bội, dù rằng ông ta không hê nhìn thấy vẻ khinh thường hay chế giễu trong đôi mắt xinh đẹp kia.

Ngay khi Uông tổng sắp mất hết kiên nhẫn thì cô lên tiếng: “Ông không xứng với tôi.”

Cô cao ngạo buông một câu, khiến ông ta tức nổ phổi.

“Con ranh, mày nói cái gì?”

Ông ta quát lên.

“Tôi nói, ông không xứng với tôi.”

Không đợi ông ta phát hoả, Kì Mân Tuyết đã tiếp tục những lời vừa rồi của mình: “Về ngoại hình, tôi không muốn miệt thị, nhưng quả thật ông rất khó coi, thấp hơn tôi, dáng dấp cũng tệ hơn tôi, đường nét trên khuôn mặt cũng không bằng tôi.”

“Ông xấu hơn tôi, xấu hơn chồng tôi, cho nên ông không xứng với tôi.”

Dứt lời, cô cầm lấy túi xách, toang định rời đi.

Còn chưa đi được hai bước thì nghe gã họ Uông kia gọi giật lại: “Khoan đã, tao cho mày đi rồi sao?”

“Mày có gan dám chọc giận tao thì cũng phải có gan chịu trận, quản lý Chu, báo cảnh sát đi, không gọi bảo vệ nữa.”

Xung quanh lại truyện đến những lời cảm thán của những người có mặt: “Đúng là rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt.

Chấp nhận hầu hạ Uông tổng một đêm thì đã không bị báo cảnh sát.”

“Loại người như cô ta ấy à, tôi hiểu rõ hơn ai hết, vì ở đây có nhiều người nên cố làm ra vẻ thanh cao thôi, nếu như chỉ có mấy người bọn họ, đoán chừng cô ta đã nhào lên người Uông tổng từ lâu rồi kìa.”

“Thế nào? Bây giờ cô đổi ý thì có lẽ vẫn còn kịp đấy.”

Uông tổng đắc ý nhìn cô, nói.

Biểu cảm trên khuôn mặt Kì Mân Tuyết vẫn không thay đổi, cô khoanh tay, thản nhiên nhìn bọn họ, khẽ nói: “Báo cảnh sát? Bằng chứng đâu?”

Quản lý Chu tức đến mức mặt đỏ bừng, trả lời câu hỏi của cô: “Tất cả những người có mặt ở đây đều giúp tôi làm chứng.”

Kì Mân Tuyết không chút sợ hãi, vẫn thản nhiên như trước: “Nhưng sau khi nghe nhân viên của ông hô lên, bọn họ mới đến, cũng không tận mắt nhìn thấy tôi ăn trộm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.