Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 56

trước
tiếp

Chương 56

Anh tự nhủ thâm, chỉ đi nghe cho biết thôi, sẽ không có khả năng vì Tân Lam mà dao động.

Nghĩ như vậy, anh đi đến bên Kì Mân Tuyết, khẽ nói nhẹ vào tai cô: “Anh đi có việc một lúc, em lựa thoải mái đi nhé.”

Kì Mân Tuyết không nghĩ nhiều, khẽ “dạ”

một tiếng, sau đó chuyên tâm tiếp tục lựa đồ.

Cố Kiến Lăng đứng nhìn cô một lúc, sau đó quay lưng bước đi.

Sau khi anh đi không lâu, Kì Mân Tuyết cũng chọn được chiếc váy mà cô cảm thấy vừa mắt.

Cô cầm lấy chiếc váy trên tay, đi đến phía nhân viên bán hàng, nhẹ giọng nói: “Tôi chọn chiếc này, lấy size nhỏ hơn, cô gói cho tôi đi”

Nhân viên bán hàng nghe thấy giọng nói của cô, hoảng hốt quay đầu lại, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Kì Mân Tuyết, là cô sao?”

Sau khi nhân viên bán hàng kia quay đầu, Kì Mân Tuyết nhất thời sửng sốt, bởi vì nhân viên này…cũng xem như là người quen của cô, chính là Tôn Liên – bạn cùng lớp cũ của cô, người luôn gây chuyện với cô ở buổi họp lớp lần trước.

Tôn Liên nhìn thấy cô, lúc đầu vô cùng kinh ngạc, sau đó, sự kinh ngạc trong mắt cô ta dần dần bị thay thế bởi vẻ khinh thường.

Chỉ thấy cô ta khoanh tay, ánh mắt quét trên dưới người cô một lượt, buông lời mỉa mai: “Ôi, mò đến tận nơi này cơ à? Xem lại thẻ xem còn đủ tiền không rồi hằng quyết định mua, nhìn cô đi kìa, gì đây? Áo phông trắng phối với quần jean xanh? Kì Mân Tuyết, cô đến từ thập niên 90 đấy à?”

Vừa nói, tay cô ta vừa sờ lung tung trên áo cô, trong giọng nói không giấu được sự khinh thường.

Không đợi Kì Mân Tuyết đáp lời, cô ta đã nói tiếp: “Hừ, không phải cô cho rằng nơi này vừa khai trương nên loại người nào cũng tiếp đón đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, mặc dù nơi này vừa mới mở không lâu nhưng vốn đầu tư không ít đâu, hơn nữa chủ nhân của nơi này là Lâm thiếu, con trai duy nhất của Lâm gia, cô nghĩ rằng loại người nghèo kiết xác như cô cũng có thể vào đây mua quần áo sao? A, quên mất, hôm bữa còn có một gã đàn ông chở cô về bằng siêu xe mà nhỉ? Hiện tại cô ăn mặc thế này, hẳn là bị hắn ta đá lâu rồi.”

Tôn Liên lải nhải không ngừng, vốn nghĩ Kì Mân Tuyết sẽ nổi giận, không ngờ cô chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, khi cô ta vừa dứt lời cũng là khi cô lên tiếng: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì gói đồ giúp tôi được không?”

Câu nói này của cô làm Tôn Liên cảm thấy những lời vừa rồi của cô ta như đấm vào bông, không tạo được chút sát thương nào.

Ánh mắt Tôn Liên dần lạnh xuống, cô ta liếc ngang liếc dọc, sau đó hô to lên: “Ăn cắp, có ăn cắp! Cô gái kia, tôi không ngờ, thật sự không ngờ cô lại hành động bỉ ổi như vậy.

Nhìn bê ngoài thì cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại đi ăn cắp quần áo, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

Giọng của Tôn Liên rất to, hơn nữa những gì cô ta nói ra rất gay gắt, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy nơi hai người Tôn Liên và Kì Mân Tuyết đang đứng vốn dĩ thưa thớt người, chỉ vài giây sau đã đông nghẹt.

Tiếng nghị luận chỉ trích của mọi người truyền vào tai Kì Mân Tuyết, rõ ràng đến từng câu từng chữ: “Còn trẻ như vậy, tay chân cũng lành lặn, không thiếu mất bộ phận nào, thế mà lại làm ra hành động này…”Người trẻ tuổi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, nếu không phải cô nhân viên kia phát hiện ra thì chiếc váy đã bị cô ta lấy mất rồi…”

“Tôi nói rồi, mấy cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp đều không phải là loại tốt lành gì…”

“Cũng không trách được, trông bộ dáng nghèo kiết xác của cô ta kìa, bảo sao lại sinh tật ăn cắp.”

“Bảo vệ đâu hết rồi, loại người gì cũng cho vào đây hả?”

“Nói nhiều làm gì, báo cảnh sát gô cổ cô ta lên đồn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.