Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 17

trước
tiếp

Chương 17

Một vài người đàn ông ở đây tuy rằng sinh lòng thương tiếc, nhưng cũng không dám làm ra hành động gì.

Bọn họ không ngu, sẽ không vì một người phụ nữ xa lạ mà đắc tội với Cổ Kiến Lăng.

Cố Kiến Lăng vừa có năng lực, vừa có gia thế, động một ngón tay cũng đủ để làm cho bọn họ phá sản, bọn họ vẫn nên thức thời thì tốt hơn.

Sự việc xảy ra vừa rồi tựa như một khúc nhạc đệm, cũng không ảnh hưởng đến bữa tiệc nhiều lắm, chỉ là làm trái tim Kì Mân Tuyết đập nhanh hơn một chút.

Cô không ngờ anh lại đứng ra bênh vực cô, còn vì cô mà phong sát cô gái kia.

Điều này chứng tỏ anh cũng không hận cô đến vậy, phải không? Cô không biết cô đang mong đợi đáp án gì cho câu hỏi này nữa!

Tâm trạng Kì Mân Tuyết lúc này vui đến khó tả, suốt một tiếng ngồi bên cạnh Cố Kiến Lăng, trên môi cô luôn treo một nụ cười hạnh phúc.

Cố Kiến Lăng ngồi bên cạnh, tất nhiên sẽ thấy được cảnh này, anh hơi khó hiểu, chỉ là anh không vừa mắt người tên Hạ Liên kia nên mới phong sát mà thôi, cô vui như vậy làm gì? Lúc suy nghĩ của anh đang bay xa, đột nhiên bị tiếng thúc giục của trợ lý làm cho bừng tỉnh: “Thiếu gia, đến giờ đấu giá rồi ạ!”

Đây mới là mục đích chính của buổi tiệc ngày hôm nay, cũng là mục đích mà Cố Kiến Lăng đến đây.

Đấu giá miếng đất ở phía Nam thành phố.

Cố Kiến Lăng đứng dậy chỉnh lại cà vạt, sau đó nói với Kì Mân Tuyết: “Bà xã, anh vào trong kia đấu giá miếng đất ở phía Nam, em ngồi yên ở đây, đừng chạy lung tung nhé”

Kì Mân Tuyết nhu thuận trả lời: “Vâng, ông xã!”

Trợ lý đứng ở bên cạnh nhìn khung cảnh này, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Thiếu gia, ngài quên rằng trước đây ngài căm hận cô ta như thế nào rồi sao? Sao bây giờ ở trước mặt người khác lại diễn tốt như vậy? Nếu ngài không đi đóng phim thì quả thật là lãng phí nhân tài của quốc gia Dù trong lòng nghĩ như thế nhưng trợ lý vẫn không dám đem ý nghĩ này nói ra ngoài, bởi vì cậu ta còn chưa muốn bị đuổi việc.

Cố Kiến Lăng hôn nhẹ vào trán của cô, trong mắt anh lúc này chứa đầy dịu dàng, sau đó cất bước rời đi, để lại Kì Mân Tuyết vẻ mặt ngơ ngác, dùng tay sờ sờ trán của mình.

Cô không nằm mơ, anh ấy thật sự vừa hôn vào trán côi Cảm giác nóng bỏng do hơi thở của anh để lại vẫn còn đó, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, hai má cô đỏ bừng.

Dù biết là anh chỉ diễn để che mắt người ngoài nhưng cô cũng rất vui.

Lúc này, ở một nơi không xa.

Triệu Vân cầm ly rượu vang trên tay, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn cô gái đang ngồi trên bàn một mình ở nơi xa kia.

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ ghen ghét, đám bạn thân của cô ta cũng nhìn theo hướng đó, một trong những người bọn họ thốt lên kinh ngạc: “Kia…kia có phải là Kì Mân Tuyết không? Làm sao mà một kẻ quê mùa như cô ta có thể tham dự bữa tiệc này vậy? Người vừa nói ra câu này là Triệu Dung, em họ của Triệu Vân.

Lời vừa cất lên, đám bạn thân đều nhìn Triệu Dung như kẻ ngu.

Triệu Vân ghét bỏ liếc nhìn cô em họ kém mình hai tuổi, lạnh nhạt nói: “Dung Dung, em đừng quên Kì Mân Tuyết bây giờ là vợ của Cố Kiến Lăng”

Bị Triệu Vân nhắc nhở, Triệu Dung mới nhớ ra rằng hơn một tháng trước, Kì Mân Tuyết đã gả cho Cố Kiến Lăng.

Trong mắt cô ta hiện lên tia không cam tâm, Triệu Vân thấy thế thì cười lạnh, nói một câu: “Dung Dung, tình yêu không có lỗi, nếu em thích Cố Kiến Lăng thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi, chị tin rằng em ưu tú hơn Kì Mân Tuyết rất nhiều”

Triệu Dung hơi do dự, hỏi cô ta: “Nhưng…theo đuổi bằng cách nào? Bên cạnh anh ấy có Kì Mân Tuyết xinh đẹp như vậy, sao có thể để ý đến em được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.