Chàng Rể Phế Vật

Chương 63-2

trước
tiếp

Lê Kim Huyên ngồi ở bên cạnh lại nhíu mày, nhưng không nói cái gì hết.

Sau khi ngồi xuống dùng cơm, Lê Thần Vũ cắt một miếng bít tết rồi lại cười nói: “Anh Trần, tôi nghe nói là anh rất có nghiên cứu đối với cơm tây phải không?”

“Có biết chút ít.” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng.

“Cơm Tây? Cậu ra nước ngoài rồi à?” Lê Quán Sâm hỏi lại.

“Từng làm công ở nước ngoài.” Trần Xuân Độ nhẹ gật đầu, trả lời thành thật.

“Tôi còn tưởng là cái gì nữa chứ, hóa ra vẫn là một tên nghèo kiết xác chuyển gạch, chỉ có điều là đổi một nơi khác mà thôi.” Ở bên cạnh, cô cả của Lê Thần Vũ âm dương quá khí cười nói.

“Cậu Trần, nếu như cậu đã là chồng của Kim Huyên, vậy thì tôi cũng là người lớn của cậu rồi.” Lê Quán Sâm cười nói.

“Chào ba vợ.” Bỗng nhiên thái độ của Trần Xuân Độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, lấy lòng cười nói.

“Có lẽ tại tôi không thể đảm nhận nổi cái chức ba vợ này đâu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu với Kim Huyên quen biết như thế nào vậy?” Lê Quán Sâm nhìn về phía Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên ngồi ở bên cạnh khẽ run lên một cái, trong lòng lập tức căng thẳng, cô không ngờ đến là bữa tiệc gia đình ngày hôm nay vậy mà Lê Quán Sâm lại đặt câu hỏi cho Trần Xuân Độ, hơn nữa lại hỏi vấn đề này, căn bản không thể nào trả lời được.

Nếu như Trần Xuân Độ lộ ra chân tướng và sơ hở, bị người tâm tư kỹ lưỡng như Lê Quán Sâm và Lê Thần Vũ phát giác ra, vậy thì có khi nào điểm yếu của mình sẽ rơi vào tay của bọn họ không đây.

Lê Kim Huyên duỗi bàn tay ngọc ngà dưới bàn lôi kéo gốc áo của Trần Xuân Độ, điên cuồng ám chỉ, nhưng mà dùng như Trần Xuân Độ không cảm nhận được, nâng ly rượu lên, cười ha ha một tiếng rồi nói.” Tôi với Kim Huyên quen biết với nhau trong một phòng triển lãm tranh.”

“Phòng triển lãm tranh à?” Lê Quán Sâm hơi bất ngờ, vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Lê Kim Huyên cũng ngơ ngác, gương mặt đang nhìn về phía Trần Xuân Độ ngây ngốc.

“Mọi người có còn nhớ vụ nhái bức tranh nổi tiếng của Master Middle? Từ cuộc đấu giá được đưa tin trên tin tức vào ngày hôm trước, Kim Huyên và tôi đang ở trong cùng một phòng triển lãm tranh, đồng thời bị thu hút bởi bức tranh nổi tiếng khác của Master Middle, đó chính là “sunset glow”. Cô ấy đã bị thu hút bởi ánh hoàng hôn đỏ rực trong bức tranh, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp làm cho cô ấy tưởng tượng rằng một ngày nào đó chúng tôi có thể nhìn thấy được nó. Tôi rất thích kỹ thuật vẻ ánh sáng hoàng hôn, với những đường nét mềm mại, mặc dù là tôi thích nó vì những lý do khác nhau nhưng mà điều đó không ngăn cản vì chúng tôi quen biết nhau.”

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên một tia ngây ngốc, đôi mắt mơ màng, cô hiểu những thứ mà Trần Xuân Độ vừa mới nói, đều là những lý do được thêu dệt, nhưng mà bức tranh mà Trần Xuân Độ nói tới lại là sự thật, hơn nữa nhìn Trần Xuân Độ nói rất chuyên nghiệp, rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm thành một người yêu thích nghệ thuật nói ra.

Đôi mắt của Lê Thần Vũ lại càng âm trầm hơn, mà Lê Quán Sâm thì nhẹ gật đầu, cười nói: “Xem ra cậu với Kim Huyên quả thật có duyên phận với nhau.”

Lê Quán Sâm quay đầu lại nhìn về phía Lê Kim Huyên, hỏi: “Kim Huyên, gần đây ở thành phố T sống vẫn tốt chứ?”

“Mọi chuyện đều tốt.” Giọng điệu của Lê Kim Huyên bình thản, dường như là đang nói chuyện với một người xa lạ.

“Kim Huyên, bác biết là con vẫn còn đang nhớ đến những chuyện đó, nhưng mà đây là chuyện của đời trước rồi, là ân oán của đời trước, không nên liên lụy vào thế hệ của các con… lời nói của Lê Quán Sâm bỗng nhiên lại xoay chuyển, có ý tưởng riêng: “Kim Huyên nếu như cháu đã đến đây tham gia bữa tiệc gia đình, vậy thì đã nói lên rằng con muốn trở lại Yến Kinh… Lê Quán Sâm chậm rãi mở miệng nói, giọng điệu dần dần bén nhọn hơn, có nhiều hơn mấy phần không nghi ngờ.

“Mọi người đều biết là con khó xử, chỉ cần con có thể chuyển nhượng cổ phần của con ở tập đoàn Lê thị thì những chuyện khác cứ để Thần Vũ làm là được rồi.” Lê Quán Sâm nói: “Đừng quên là trong máu của con còn chảy dòng máu của nhà họ Lê.”

“Kim Huyên, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, đây là cơ hội cuối cùng… đôi mắt của Lê Thần Vũ lặng lẽ mà sắc bén, trầm giọng mở miệng nói.

“Mở cửa, không cần phải khuyên nữa đâu, tôi sẽ không chuyển nhượng cổ phần trừ khi tôi chết đi.” Lê Kim Huyên đột ngột mở miệng, giọng điệu rất kiên quyết.

Hai mắt của Lê Thần Vũ mở lớn, Lê Quán Sâm nghiêm giọng nói, giọng điệu tràn ngập sự áp bách: “Kim Huyên, tôi nợ tình cũ, đừng ép buộc tôi… đừng có uống rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”

Lê Kim Huyên cười nhạt một tiếng: “Kể từ khi tôi bước chân vào cánh cửa này, tôi còn được lựa chọn nữa à?”

“Đừng có nhiều lời với cô ta nữa, là đứa con gái của một đứa con hoang sinh ra, lại còn dám khiêu chiến với chúng ta, ba của cô ta có đến đây thì phải cung kính quỳ xuống và nhận tội.” Đột nhiên cô cả lại đứng dậy, giọng nói âm dương quái khí.

“Ngậm miệng!” Trần Xuân Độ im lặng một hồi lâu bỗng nhiên lại quát lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn qua sắc mặt lãnh đạm.

“Cậu tính là cái thá gì hả? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện à? Cậu cút qua một bên cho tôi!” Cô hai đứng lên, tức giận mở miệng nói, vừa đánh về phía Trần Xuân Độ.

“Cút?” Trần Xuân Độ giễu cợt nhìn thoáng qua, đôi mắt của anh tràn đầy sự châm chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.