Chàng Rể Phế Vật

Chương 63-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 63: CHUYỆN GIA ĐÌNH NHÀ HỌ LÊ.

Chẳng biết từ lúc nào trong bầu không khí tràn ngập sự lạnh lẽo, thân thể của Cậu Lê không ngừng run lên, sắc mặt dần dần dữ tợn.

Gương mặt anh tuấn dường như muốn móp méo, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ đột nhiên lại bắn ra vẻ lạnh lùng.

Động tác của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên quá thân mật, hai cánh tay quấn lại cùng một chỗ, cánh tay to lớn của Trần Xuân Độ bắt được cánh tay ngọc ngà mịn màng của Lê Kim Huyên, cảm nhận sự mềm mại của bàn tay nhỏ nhắn, không ngừng vuốt ve…

Bề ngoài thì Lê Kim Huyên trông có vẻ bình tĩnh, nhưng mà vẫn bị Trần Xuân Độ làm có chút lúng túng, chỉ có thể cười nói: “Cậu Lê, có vấn đề gì không vậy?”

“Anh ta, ngay từ đầu đã là chồng của cô?” Cậu Lê giật mình hoàn hồn lại, nắm ly rượu, bước một bước về phía trước, khí thế cả người bén nhọn như sức ép dồn dập bắn về phía Lê Kim Huyên.

Lông to cả người Lê Kim Huyên đều dựng lên, gương mặt xinh đẹp xuất hiện sự ngưng trọng… phản ứng này của Cậu Lê hiển nhiên là tức muốn điên rồi.

Mà lúc khí thế bén nhọn đó bao phủ Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ đột nhiên đưa tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ của Lê Kim Huyên, trong nháy mắt làm cho khí thế sắc bén này tan thành mây khói.

“Không có việc gì hết.” Trần Xuân Độ dịu dàng nói với Lê Kim Huyên.

“Ừ.” Lê Kim Huyên nhẹ gật đầu, từ trước đến nay Lê Kim Huyên lạnh lùng như sương, giờ phút này trong lòng lại bị động tác của Trần Xuân Độ làm cho rung động, trái tim đập nhanh hơn mấy lần.

Mà sắc mặt của Cậu Lê thì lại trở nên lạnh lẽo khó nhìn… Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lại càng ngọt ngào thì đây chính là nhục nhã đối với anh ta.

Nói một cách khác, Lê Kim Huyên tình nguyện ở bên cạnh cái tên ở rễ phế vật này… mà cũng không đồng ý kết thành thông gia thương nghiệp với anh ta… Cậu Lê anh ta đã đồng ý cưới Lê Kim Huyên, đã là cho Lê Kim Huyên trèo cao, kết quả Lê Kim Huyên còn mang theo một tên phế vật đến làm nhục anh ta.

Cậu Lê nắm ly rượu ở trong tay, lại trở nên run rẩy hơn nữa, bỗng nhiên Cậu Lê nhẹ buông tay ra ly rượu đó rơi xuống mặt đất.

“Bốp” âm thanh thúy vang lên, phá vỡ phòng ăn yên tĩnh một hồi lâu.

“Thật sự xin lỗi, nhất thời trượt tay.” Sắc mặt của Cậu Lê lạnh lùng dữ tợn, nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười.

Mà Trần Xuân Độ ở bên cạnh lại nhìn Cậu Lê một cách sâu xa, tính cách của Cậu Lê quả thật quá quỷ dị, khó mà nắm bắt được…

“Mời ngồi.” Lê Thần Vũ đi đến bên cạnh bàn ăn kéo một cái ghế ra.

“Cảm ơn.” Lê Kim Huyên chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Mà sau khi Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, đã phát hiện không còn vị trí dư thừa.

“Tôi không nghĩ tới là ngày hôm nay Kim Huyên sẽ dẫn người tới, cho nên tôi không có chuẩn bị thêm một cái ghế.” Nụ cười của Lê Thần Vũ vẫn không giảm: “Nhưng mà cũng không sao hết, để tôi kêu người lấy thêm cho anh một cái.”

Lê Thần Vũ vẫy tay, hai người giúp việc mang theo cái ghế dựa đi tới đặt ở đối diện Lê Thần Vũ.

“Ngồi đi.” Lê Thần Vũ nhàn nhạt mở miệng nói.

Ánh mắt của Trần Xuân Độ quét nhìn, cái ghế đó so với những cái ghế ở đây thấp hơn không ít, Trần Xuân Độ ngồi lên trong nháy mắt liền thấp hơn tất cả mọi người ở đây một đoạn.

Đây chính là biến tướng để nhục nhã mà, Trần Xuân Độ lại không tìm ra lý do gì.

Sắc mặt của Trần Xuân Độ lạnh nhạt, dường như là tuyệt đối không quan tâm, trực tiếp ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.