Chàng Rể Phế Vật

Chương 62-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 62: CẬU LÊ TÍNH SAI MỘT LẦN NỮA

“Nó đến đây cũng tốt, gia tộc đang đỏ mắt ngóng trong vào bến cảng và sân bay của tập đoàn Lê thị.” Lê Quán Sâm cười lạnh một tiếng.

“Ba yên tâm đi, ngày hôm nay con nhất định sẽ khiến cô ta phải ngoan ngoãn giao bến cảng và sân bay ra.” Lê Thần Vũ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu, nụ cười thâm thúy.

“Được rồi, khoảng thời gian gần đây anh trai của con cũng rất nổi bật trong giới chính trị, con cũng cần phải cố gắng nhiều hơn mới được.” Lê Quán Sâm nhẹ gật đầu cười nói.

Lê Thần Vũ nghe thấy Lê Quán Sâm nói đến anh trai của anh ta, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hiện lên một vòng âm u, trở nên âm trầm.

Anh ta bước chân vào thành phố T chính là gì để rời khỏi Yến Kinh, nơi mà có anh trai anh ta để tránh mọi chuyện bị anh trai anh ta khống chế, dưới ánh sáng của anh trai anh ta, khó mà ngẩng đầu lên được.

Chứ đừng nói chi là thừa kế nhà họ Lê, chỉ cần một ngày nào đó anh trai của anh ta vẫn còn sống, thế thì hi vọng kế thừa nhà họ Lê của anh ta sẽ bị nhỏ đi một phần.

Cho nên anh ta thèm nhỏ dãi quyền khai phát sân bay và bến cảng ở trong tay của tập đoàn Lê thị, chỉ cần có thể có được nó, thế thì địa vị của anh ta ở nhà họ Lê tuyệt đối sẽ rút ngắn khoảng cách với anh trai của anh ta.

Trên đường có một chiếc xe Maybach cấp S lao vùn vụt như tia chớp.

Trong xe, hai tay của Lê Kim Huyên ôm ngực, chiếc áo khoác bao lấy dáng người hoàn mỹ có lồi có lõm, chiếc váy ngắn đơn giản mê người… thật sự dễ dàng làm cho người ta cảm thấy say mê.

Chỉ là đôi mắt xinh đẹp đang nhìn ra ngoài cửa sổ của Lê Kim Huyên không khỏi có chút lo lắng.

“Sao vậy?” Trần Xuân Độ vừa lái xe vừa nói.

“Không có việc gì đâu.” Lê Kim Huyên lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chờ một lát nữa đến tiệc gia đình, anh ở bên ngoài trông coi là được rồi, đừng có đi vào.”

“Như vậy thì sao được chứ, anh là chồng của em, mà chuyện của nhà em chẳng khác nào là chuyện của nhà anh.” Trần Xuân Độ lắc đầu.

“Anh… tôi là vì muốn tốt cho anh, anh đừng đi vào.” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trừng lên, làm sao Trần Xuân Độ có thể biết được tiệc gia đình một lát nữa cô cần phải tham gia tràn đầy nguy hiểm.

Chỉ có điều đây là chuyện mà cô nhất định phải đối mặt, nhà họ Lê đã từ Yến Kinh xa xôi đến đây, tìm tới cửa, có tránh cũng tránh không được.

“Lê tổng, anh có thể coi như em đang lo lắng cho anh không vậy?” Đột nhiên Trần Xuân Độ lại nở nụ cười, nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp thông qua kính.

“Không biết sống chết.” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên lạnh lẽo, trong lòng tức giận, cái tên này cũng không biết tốt xấu gì hết.

Rõ ràng là mình đã cho anh ta một con đường sống, thế mà anh ta lại không muốn sống, mà cứ muốn chết.

Có một câu nói rất hay, thiên đường có lối bạn không đi, địa ngục không cửa bạn cứ vào.

“Kim Huyên, em yên tâm đi, đây chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường mà thôi, không có khả năng xảy ra chuyện đau.” Trần Xuân Độ bỗng nhiên nói.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Lê Kim Huyên nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ, trong lòng than thở Trần Xuân Độ biết cái gì cơ chứ, Lê Thần Vũ ngay cả việc mua hung thủ giết người cũng làm được rồi, còn có cái gì mà anh ta không làm được nữa đâu?

Chiếc Maybach cấp S dừng ở cửa biệt thự, Trần Xuân Độ mở cửa xe ra, đôi chân dài bước ra khỏi cửa xe, vị đệ nhất mỹ nữ đại danh đại đỉnh trong giới kinh doanh ở thành phố T cao quý nhẹ nhàng đi về phía biệt thự ở cách đó không xa.

Trần Xuân Độ nắm lấy bàn tay mịn màng như ngọc của cô, giống như là một quý ông lịch sự, anh của hiện tại làm Lê Kim Huyên không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy cái, bởi vì quả có khí chất của quý ông.

Trong phòng ăn của biệt thự, ca hát và nhảy múa vui vẻ, ở bên phòng ăn là một dàn nhạc giao hưởng đang diễn tấu nhạc khúc thư giãn, trên bàn ăn người của nhà họ Lê hào hứng nhao nhao trò chuyện với nhau, bầu không khí rất hòa hợp.

Lê Thần Vũ lắc lư ly rượu, nhấp một ngụm rượu, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng.

Anh ta nhớ kỹ trong bữa tiệc đón tiếp anh ta, con tiện nhân Lê Kim Huyên và cái tên Trần Xuân Độ đó đã không cho mình bất cứ mặt mũi nào… đây là lần đầu tiên mà mình nhận hết cay đắng ở trước mặt của mọi người.

Loại sỉ nhục này, sao anh ta có thể quên được đây?

Trong cuộc đấu giá sau đó, thậm chí Trần Xuân Độ còn dùng tư thế vô cùng bá đạo hung hăng đánh vào trong mặt của anh ta, cho một cái giá trên trời để có được Úy Lam Chi Tâm, mà anh ta lại không có lựa chọn tiếp tục ra tay… thậm chí ngày hôm sau còn đưa lên trang đầu tiên của tạp chí.

Anh ta căn bản không có cách nào chấp nhận được sự xem thường của một người phụ nữ… càng không có cách nào chấp nhận được sự kiêu ngạo và mặt mũi của mình lại bị một tên tài xế của tổng giám đốc tùy ý chà đạp.

Đây chính là sự sỉ nhục trong cuộc đời của anh ta, anh ta cần thiết phải để Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên trả một cái giá đắt.

Trong bữa tiệc gia đình ngày hôm nay, anh ta chẳng những muốn xử lý Lê Kim Huyên, đêm xuân vào tối ngày hôm nay… anh ta còn muốn đùa giỡn ưu vật quật cường đó.

Bỗng nhiên lại có một tên thủ hạ đi vào trong biệt thự, kéo Lê Thần Vũ từ trong tưởng tượng ra ngoài.

“Cậu Lê, cô Lê đã đến rồi.”

Trong phòng ăn, bầu không khí vui sướng bỗng nhiên lại ngưng đọng lại.

“Con tiện nhân đó cũng dám đến?”

“Còn có mặt mũi đến đây? Thần Vũ chúng ta cưới cô ta là đã cho cô ta thể hiện rồi, thế mà cô ta còn không biết liêm sỉ như vậy, còn muốn đến nhà chúng ta quấy rối?”

Mấy bà cô của Lê Thần Vũ đồng loạt khinh thường mở miệng nói.

“Không phải là Cậu Lê vẫn luôn muốn cưới Kim Huyên đó à, lần này Kim Huyên dứt khoát đến đây chắc là để cho Cậu Lê một đáp án.” Đột nhiên lại có một giọng nói chuyện đến từ cửa biệt thự, đám người đồng loạt nhìn về phía cửa, nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ đang đứng ở cửa biệt thự, giẫm trên đôi giày cao gót chậm rãi bước vào.

Đôi giày cao gót tinh xảo bước trên gạch men sứ, âm thanh thanh thúy quanh quẩn trong biệt thự, trong phòng ăn lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh, dường như là bị bóng hình xinh đẹp bộc phát khí chất nữ vương cường đại chinh phục tại chỗ.

Khoảnh khắc này, trên người của Lê Kim Huyên phát ra khí chất của nữ tổng giám đốc, vô cùng sắc bén.

“Kim Huyên… khóe miệng của Cậu Lê cong lên, cầm ly rượu đứng dậy đi về phía Lê Kim Huyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.