Chàng Rể Phế Vật

Chương 61-2

trước
tiếp

Anh ta vừa nói vừa đưa tay về phía Lê Thần Vũ, bắt lấy cổ áo của anh ta.

Lúc người đàn ông vạm vỡ bắt lấy cổ áo của Lê Thần Vũ, sắc mặt của Lê Thần Vũ đột nhiên lạnh lẽo.

Khí thế lạnh lùng tản ra từ trên người của Lê Thần Vũ, Lê Thần Vũ nhíu mày lại: “Buông ra!”

Tên vạm vỡ cười lạnh một tiếng: “Nhìn bộ quần áo anh mặc này, chắc rất là có tiền, như thế này đi, trước tiên đưa tôi một trăm năm mươi triệu, nếu không thì…”

Tiếng nói của tên vạm vỡ còn chưa nói xong thì bỗng nhiên lại có một tiếng rít lên, hấp dẫn lực chú ý của anh ta.

Chỉ nhìn thấy ở con đường phía xa xa có từng chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng chạy đến đây, giống như là những bóng đen ảo diệu, làm cho sắc mặt của anh ta đọng lại.

“Két!” Từng chiếc xe xinh đẹp chạy qua, từng chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt của anh ta, ánh mắt của tên vạm vỡ đảo quanh những chiếc xe con màu đen, đột nhiên co rút lại.

Biển số của những chiếc xe màu đen này hoàn toàn đều là màu trắng.

Mà biển số xe màu trắng mang ý nghĩa là có xe bình thường nhưng mà địa vị không tầm thường ở thành phố T, càng nói rõ chủ xe có thân phận chí cao vô thượng.

Có thể nói là biển số xe màu trắng… mang ý nghĩa hoành hành ở thành phố T không có sự trở ngại, không có người nào dám ngăn cản.

Bình thường một chiếc xe có biển số màu trắng cũng khó mà nhìn thấy, nhưng mà giờ phút này lại có mười mấy chiếc đồng thời xuất hiện.

Không ít hành khách gan lớn nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, hai chân như sắp nhũn ra, đều sợ đến nỗi sắp tè ra quần.

Đều là dân chúng bình thường, có khi nào nhìn thấy cảnh tượng như thế này đâu, mà không khí bỗng nhiên ngưng kết lại, cái miệng của Lê Thần Vũ còn cong lên một độ cong…

“Bắt lại cho tôi.” Một người trung niên bước xuống từ trên xe, đôi giày da giẫm trên mặt đất, chỉ vào mấy tên lưu manh, sắc mặt lạnh giá nghiêm giọng quát lên.

“A!” Trong nháy mắt có một số vệ sỹ đồng loạt bước đến, cầm trong tay cây súng ống lạnh lẽo đen nhánh làm cho tên vạm vỡ đó cũng đều phải trợn tròn mắt.

Anh ta chỉ là thành viên nhỏ của Ác Chu Đường, làm gì được nhìn thấy vệ sĩ đầy đủ súng ống… rốt cuộc anh ta cũng đã ý thức được… hình như là mình đã đạp vào tấm sắt rồi.

“Anh… đã làm bẩn quần áo của tôi…” Lê Thần Vũ chậm rãi mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên vạm vỡ lạnh lẽo lại thâm thúy.

“Các người, rốt cuộc các ngươi là ai h…” Rốt cuộc tên vạm vỡ cũng đã muốn liều mạng giãy dụa hô to lên.

“Ngay cả Cậu Lê mà cũng dám động vào, quả thật là không muốn sống nữa!” Người đàn ông trung niên bỗng nhiên lại đạp tên vạm vỡ một đạp, chỉ vào biển số xe màu trắng rồi nghiêm giọng nói: “Cậu nói xem tôi là ai.”

Lập tức, người đàn ông trung niên quay người lại, thận trọng lấy lòng cười với Lê Thần Vũ: “Cậu Lê, tôi nhất định sẽ làm theo lẽ thông thường, hung hăng trừng trị mấy người này, anh đại nhân đại lượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, đừng để loại chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng…”

“Thư kí Chu, tôi không hi vọng là chuyện như ngày hôm nay lại xảy ra một lần nữa.” Cậu Lê nhìn người đàn ông trung niên, nhàn nhạt mở miệng nói.

Đột nhiên ở bên cạnh là có một người đàn ông máu me khắp người run rẩy bò tới: “Thần Vũ! Thần Vũ!”

Lê Thần Vũ quay người lại, nhìn thấy người đàn ông toàn thân vết máu loang lỗ, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh lập tức ngưng đọng lại, sự lạnh lùng xuất hiện trong đáy mắt.

“Ba, có chuyện gì vậy?” Lê Thần Vũ hỏi.

“Cậu ta, đều là do cậu ta hại, chơi chết cậu ta cho ba!” Người đàn ông được Lê Thần Vũ đỡ dậy, chỉ về phía cái tên vạm vỡ đó, âm thanh càng đau đớn tràn ngập oán hận nồng đậm.

Cậu Lê bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía bên vạm vỡ đó, cuối cùng trên mặt cũng đã xuất hiện sự âm trầm lạnh lẽo đến cực điểm.

“Khốn nạn! Cũng dám làm tổn thương ba của Cậu Lê, tôi thấy chắc là cậu không muốn sống rồi!” Thư kí Chu nổi giận quát lên, vượt lên phía trước một bước rồi nói: “Xử lý cậu ta tại chỗ này luôn đi!”

“Bằng…” một người vệ sĩ bước lên, một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở sân bay.

Trong biển người mênh mông ở phía xa xa nghe thấy âm thanh tiếng súng vang lên, gần như là tránh né tứ phía.

Ngay sau đó tiếng súng và tiếng hét chói tai vang lên, sắc mặt của Cậu Lê lạnh lùng, không có nói cái gì.

Cậu Lê quay đầu lại nhìn thấy xác chết đó, nhìn chăm chú một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói: “Thư kí Chu, ông làm rất tốt… sau này tôi không hi vọng là tôi lại phải nhìn thấy những chuyện như vậy xảy ra.”

“Được, chắc chắn, chắc chắn. Chu mỗ xin ghi nhớ lời dạy bảo của Cậu Lê.” Thân thể của thư kí Chu run rẩy, ông ta biết rõ thân phận của Cậu Lê, nếu như lúc nãy ông ta ra tay trễ một bước, thế thì người chết cũng không chỉ là mấy tên lưu manh đó.

“Đi thôi.”

Lê Thần Vũ quay người lại chắp hai tay sau lưng, bước chân đi về phía chiếc Mercedes benz, bóng lưng âm trầm giống như lòng dạ của anh ta, suy nghĩ không thấu…

Đợi chiếc xe hơi màu đen chạy đi, thư kí Chu đứng nhìn chiếc xe màu đen biến mất, sau đó thở một hơi nhẹ nhõm, bất tri bất giác áo sơ mi của ông ta đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Trong khu nhà cao cấp, Lê Thần Vũ cùng với mấy người ngồi trong phòng ăn đang trò chuyện vui vẻ.

“Thần Vũ, xem ra là con ở đây không tệ lắm.” Người đàn ông trung niên bị cái tên vạm vỡ đánh một bạt tai, giờ phút này đang băng băng gạt, hài lòng nhìn bốn phía.

Lê Thần Vũ mỉm cười: “Ba, chúng ta ở lại thành phố T cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể cứ luôn mướn khách sạn, con vừa mới mua nó vào hai ngày trước.”

Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu, ông ta chính là Lê Quán Sâm, là ba của Cậu Lê.

Lê Quán Sâm có hai người con trai, đều kêu mưa gọi gió trên thương trường, cả hai đều có lĩnh vực riêng của mình, là chúa tể một phương.

Nguyên nhân chính là như thế, cho nên địa vị của Lê Quán Sâm mới có thể lên như diều gặp gió ở nhà họ Lê.

Và những người khác đương nhiên là người thân của Lê Thần Vũ, cô cả rồi đến cô bảy cô tám.

“Thần Vũ, lần này mọi người đến đây là bởi vì Lê Hồng, ông nội của con.” Lê Quán Sâm nói.

“Ông nội của con? Không phải là ông ấy đang ở Yến Kinh hả?” Sắc mặt của Cậu Lê xuất hiện một tia thắc mắc.

“Ông nội con gặp phải một chuyện khó đang ở thành phố T.” Lê Quán Sâm nhẹ gật đầu.

Đột nhiên lại có một tên thủ hạ để vào trong biệt thự, mở miệng nói: “Cậu Lê, Lê Kim Huyên đến rồi.”

Cậu Lê nhếch miệng thành một đường cong thanh thúy, nhân vật chính đến rồi.

Dường như là bữa tiệc gia đình này là vì để tổ chức cho cô.

“Lê Kim Huyên? Con tiện nhưng đó cũng tới nữa à?” Đột nhiên lại có một âm thanh bén nhọn vang lên, cô cả của Lê Thần Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không tốt lành.

“Cháu đang chờ cô ta tự chui đầu vào lưới.” Cậu Lê âm trầm nói trong lòng, nụ cười nơi khóe miệng thâm thúy mà lại quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.