Chàng Rể Phế Vật

Chương 60-2

trước
tiếp

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trắng bệch, cô biết chiến tích vang dội của Tô Loan Loan, biết là cô ta không phải người bình thường, cho dù là cô ta thì tối ngày hôm qua cũng đã suýt chút nữa gặp phải chuyện nguy hiểm… rốt cuộc là mình bị người nào để mắt tới vậy?

“Lê tổng, có thể mời được loại cao thủ như thế này… tuyệt đối không đơn giản.” Tô Loan Loan nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Lê Thần Vũ.” Rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng đã nói ra một cái tên, thân thể mềm mại run lên, gương mặt xinh đẹp phát ra sự lạnh lẽo.

Nữ tổng giám đốc của tập đoàn thành phố T rốt cuộc vào thời khắc ấy cũng đã nổi giận, không thể kiềm chế được nữa.

“Là Cậu Lê kia đó à?” Tô Hiểu Vân ở một bên hỏi.

Gương mặt của Lê Kim Huyên trở nên tái nhợt, nhẹ gật đầu: “Người đời đều gọi anh ta là Cậu Lê, nhưng mà người biết tên thật của anh ta chẳng có mấy người… bởi vì không có ai có lá gan này.”

“Chắc chắn là anh ta, chỉ có anh ta mới có tư cách này… gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên phức tạp: “Tôi nghĩ là nhà họ Lê sẽ dùng các loại biện pháp thủ đoạn để chèn ép tôi… nhưng mà tôi không ngờ đến là anh ta lại trực tiếp muốn giết tôi…”

“Càng quá đáng hơn chính là anh ta vì để hủy diệt chứng cứ mà giết hết toàn bộ những người trong khách sạn, không hề có tình người, thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, trong đôi mắt xinh đẹp toác ra lửa giận quá trời.

Rốt cuộc là chuyện này cũng đã chọc giận Lê Kim Huyên.

“Đó không phải là người có hôn ước với em hả? Anh ta có thể ra tay được?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Không.” Lê Kim Huyên lắc đầu: “Anh ta chỉ muốn lấy được bến cảng và sân bay trong tay tôi… vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn tôi còn nói là mình đã kết hôn rồi chỉ sợ là làm cho anh ta mất hết thể diện.”

Đột nhiên Lê Kim Huyên lại ngẩng đầu, lên đôi mắt xinh đẹp kiên định, dường như đưa ra quyết định gì đó.

“Người nhà họ Lê ở Yến Kinh đều đã bị Lê Thần Vũ đón hết rồi, ngày hôm nay đến thành phố T, tối nay nhà họ Lê có tiệc gia đình, tôi phải đi tham gia to nhất định phải ngăn cản anh ta.”

Lê Kim Huyên chậm rãi lên tiếng nói, làm cho gương mặt xinh đẹp của Tô Loan Loan và Tô Hiểu Vân đông cứng.

“Lê tổng, xin cô suy nghĩ lại. Hiện tại Lê Thần Vũ vô cùng nguy hiểm, cô đi tham gia tiệc gia đình của nhà họ Lê rất là nguy hiểm.” Tô Loan Loan khuyên ngăn.

“Đúng rồi đó, Kim Huyên, vất vả lắm cậu có thể giữ được tính mạng của mình, tối ngày hôm nay lại đi, vậy thì thật sự nguy hiểm rồi, đây không phải là dê vào miệng cọp à?” Tô Hiểu Vân khoanh hai tay trước ngực, chau mày nói.

Lê Kim Huyên lắc đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với anh ta… bây giờ tôi không đi sau này không biết còn anh ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.”

Ở bên cạnh, Trần Xuân Độ ngồi ở một nơi hẻo lánh một hồi lâu cũng không lên tiếng, nhìn sắc mặt kiên định quả quyết của Lê Kim Huyên, khóe miệng hơi cong lên một độ cong thần bí…

Chạng vạng tối, trong gara của tòa cao ốc Lê thị.

Một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi về phía chiếc Maybach ở cách đó không xa.

Bỗng nhiên bước chân của cô chậm lại, bởi vì có một người đàn ông đang dựa trên đầu xe của cô, nhìn về phía cô.

Trên gương mặt tinh xảo quyệt mỹ của Lê Kim Huyên xuất hiện một vòng nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Đi tham gia tiệc gia đình với em chứ làm gì.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói.

Lê Kim Huyên hơi bất ngờ, sau đó nhíu mày hỏi: “Một mình tôi đi là được rồi, anh đi làm cái gì?”

“Hiện tại anh là người chồng hợp pháp của em, đi tham gia tiệc gia đình của nhà họ Lê em đương nhiên là anh phải đi cùng, còn nếu không thì bọn họ hỏi đến chuyện kết hôn của của em thì phải làm sao bây giờ đây?” Trần Xuân Độ giải thích.

Lông mày của Lê Kim Huyên cau lại: “Nơi nào có anh thì nơi đó sễ mệt mỏi, Lê Thần Vũ muốn giết tôi, anh cũng muốn chết theo nữa hả?”

“Lê tổng anh sống hay chết, chỉ là chuyện một câu nói của em vì em, anh có lên núi đau xuống biển lửa, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc mạng sống, cũng không từ chối.” Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười một tiếng.

Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, sau cô có thể tin tưởng được chuyện ma quỷ của Trần Xuân Độ lúc trước khi mà Lê Kim Huyên bị ám sát, cái tên này trốn còn nhanh hơn cả thỏ, chạy nhanh như chớp, cũng không biết là đi đâu.

“Được thôi, anh có gan thì cứ đi theo đi, đến lúc đó Lê Thần Vũ muốn chơi chết anh thì tôi cũng sẽ không đảm bảo cho anh.” Lê Kim Huyên cười lạnh, mở cửa xe ra, Trần Xuân Độ mà chết đương nhiên là cô sẽ được giải phóng, đều không cần phải đổi cái tên này ra khỏi cửa nhà mình.

Sau khi Lê Kim Huyên ngồi vào trong xe, Trần Xuân Độ nào dám chậm trễ lập tức chui vào trong xe theo.

Trong một biệt thự nào đó ở khu nhà giàu Cố Bắc, thành phố T.

Lê Thần Vũ ngồi trên chiếc ghế sa lông bằng da thật rất xa hoa, khẽ nhấp một ngụm nước trà, một bộ dạng khoan thai tự đắc.

Đột nhiên lại có một tên thủ hạ đi đến trước mặt của Lê Thần Vũ

“Cậu Lê, không xong rồi… Lê Kim Huyên… hình như là muốn đến đây tham? Gia tiệc gia đình.” Một tên thủ hạ chần chừ nói.

Tay nắm ly trà của Cậu Lê khẽ run lên, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy vô cùng.

“Cô ta muốn đến đây? Được thôi, dể vào miệng cọp… vậy thì tôi sẽ bắt rùa trong hũ.” Cậu Lê chậm rãi mở miệng, tất cả hoa văn ấy bỗng nhiên lại rất một tiếng rạn nứt.

Vết nứt hình mạng nhện trải rộng toàn bộ chén trà.

Sự lạnh lẽo bỗng nhiên lại tràn ngập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.