Chàng Rể Phế Vật

Chương 48-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 48: LÀ ANH ĐÀO RA

 

Cậu Lê nhìn Lê Kim Huyên chăm chú, sắc mặt giá lạnh, nhẹ nhàng giơ cái khăn lên lau đi vết rượu đỏ trên tay.

 

Trong sảnh tiệc lặng ngắt, bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

 

Lê Kim Huyên đảo mắt nhìn những người vệ sĩ mặc đồ tây màu đen bao vây mình lại, trên khuôn mặt tinh xảo trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.

 

“Cậu Lê, anh có ý gì hả?” Lê Kim Huyên lạnh giọng chất vấn, ánh mắt của vô số khách đều bỗng nhiên ngưng lại, trong đôi mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên tràn đầy sự kinh ngạc.

 

Cậu Lê ném một cành ôliu về phía cô ở trước mặt nhiều người như thế, thế mà cô lại từ chối không hề nể nang chút nào… không cho Cậu Lê nửa phần mặt mũi.

 

“Kim Huyên, tôi không muốn đối xử với cô như vậy, tôi hỏi cô một lần nữa, cuối cùng cô có hợp tác hay là không?” Cậu Lê nhàn nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, anh ta không cho phép, ưu vật sắp rơi vào trong tay của anh ta, sắp sửa nhờ cậy vào sự khống chế của mình.

 

“Cậu Lê, tập đoàn Lê thị tự có cách giải quyết… không cần anh phải quan tâm đâu, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên giăng kín sương lạnh, giọng điệu đã không kiềm chế được.

 

“Kim Huyên, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám từ chối tôi, cô chính là người đầu tiên.” Cậu Lê vừa mới nói xong, trên mặt bỗng nhiên lại xuất hiện sự lạnh lùng giá rét, anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà bây giờ ngay cả một người phụ nữ mà cũng không thể giải quyết được, cái này đối với anh ta mà nói chính là một loại nhục nhã.

 

Trần Xuân Độ nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của Lê Kim Huyên, chậm rãi lên tiếng nói: “Cậu Lê muốn ra tay đó à?”

 

Cậu Lê lạnh lùng quét nhìn Trần Xuân Độ một chút, ánh mắt sắc bén giống như là một lưỡi dao, khí thế thâm thúy lạnh nhạt trên người anh bỗng nhiên thối lui, giờ phút này trở nên ác độc, ánh mắt hùng hổ dọa người.

 

“Anh thì tính là cái thá gì chứ, cút sang một bên đi, anh không có tư cách nói chuyện với tôi!” Cậu Lê nghiêm giọng răn dạy, giọng nói vô cùng khinh thường.

 

Ánh mắt của Trần Xuân Độ hơi đọng lại, đôi mắt bình tĩnh bỗng nhiên lại thâm thúy hơn…

 

“Tên họ Trần kia, anh cảm thấy là anh còn có thể sống sót bước ra khỏi cửa khách sạn này nữa?” Đột nhiên lại có một âm thanh tràn đầy sát khí truyền đến ở bên cạnh, một bóng dáng chậm rãi đi tới, sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ mang theo sát khí dữ tợn trắng trợn.

 

Trần Xuân Độ quay đầu lại, trông thấy vị Trương tổng lúc nãy thế mà lại xuất hiện ở đây, gò má xưng cao của anh ta được quấn trong một lớp băng gạc thật là dày, toàn bộ đầu đều bị cuốn giống như là xác ướp.

 

Trương tổng dừng lại đứng ở cách đó không xa, trong đôi mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ nhiều hơn một vòng dữ tợn, lạnh lẽo, trên mặt mang theo ý trào phúng.

 

Sự xuất hiện của Trương tổng lại mang đến một nhóm vệ sĩ với súng ống đầy đủ, mỗi một người vệ sĩ đều có cầm cây súng ống ở trong tay, đều ngắm ngay vào đầu của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.

 

Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, ngưng đọng lại, bầu không khí chết chóc kinh hoàng lan tràn cả sảnh tiệc.

 

Sảnh tiệc im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, những nhân vật lớn có mặt mũi cầm ly rượu trong tay, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cái này thật sự giống như là một trò chơi sinh tử.

 

Trương tổng nhìn Trần Xuân Độ, sự dữ tợn trong đôi mắt được bộc lộ rất rõ ràng, nỗi nhục nhã mà Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ mang đến cho anh ta, anh ta thề phải báo thù.

 

Có rất nhiều khách hàng đột nhiên biến sắc nhìn về phía Trương tổng, trong lòng nghi hoặc không hiểu, rốt cuộc là vị Trương tổng này có lai lịch như thế nào, thế mà lại có thể có mặt trong tiệc đón tiếp Cậu Lê, động súng không hề kiêng dè một chút nào.

 

Trong biểu cảm thờ ơ của Cậu Lê ẩn chứa mấy phần lạnh nhạt, dường như nắm tất cả những chuyện này trong lòng bàn tay, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên híp lại nhìn về phía Trương tổng, ánh mắt phức tạp: “Năm đó anh đến từ Yến Kinh chật vật đáng thương, tôi đã cho anh có một công việc có thể diện, không ngờ đến vậy mà anh lại cùng với anh ta…”

 

Trương tổng cười ha hả, sắc mặt oán độc lạnh lẽo: “Lê Kim Huyên, cô làm cho tôi mất mặt ở trước mặt của nhiều người như vậy… thù này tôi nhất định phải báo… lại cộng thêm việc Cậu Lê từ ngàn dặm xa xôi đến đây, tôi vốn dĩ là người nhà họ Lê, tại sao tôi lại không thể giúp Cậu Lê chút sức lực cơ chứ?”

 

Hai mắt của Trần Xuân Độ nheo lại nhìn Trương tổng, mà sắc mặt của Lê Kim Huyên thì vô cùng lạnh lùng: “Lúc đầu tôi không nên đuổi việc anh, tôi nên trực tiếp phế bỏ cái chân thứ ba của anh.”

 

Giờ phút này cả người Lê Kim Huyên tràn đầy khí chất mạnh mẽ của một nữ tổng giám đốc, thậm chí trong giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận.

 

Cô không ngờ đến Trương tổng lại phản bội cô, bây giờ cô mới hiểu được bản chất của cái tên Trương tổng này chính là người nhà họ Lê ở Yến Kinh, đương nhiên sẽ đối địch với mình.

 

“Kim Huyên, cô thật sự muốn trở thành kẻ thù với nhà họ Lê à? Cô cũng đã biết đối nghịch với tôi sẽ có hậu quả gì?” Cậu Lê bước một bước ra, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, toàn thân trên dưới đều tràn ngập vẽ hung ác.

 

Giọng nói của Cậu Lê không lớn, lại có vẻ lạnh lẽo, quanh quẩn trong phòng tiệc làm cho trong lòng của khách khứa ở đây phải run lên.

 

Những tên vệ sĩ đang bao vây Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên không do dự chút nào mà nạp đạn lên nòng, bầu không khí đột nhiên giương cung bạt kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.