Chàng Rể Phế Vật

Chương 47-2

trước
tiếp

“Anh Trần, nếu như không đến cơ quan thẩm định đá quý, chỉ sợ là tôi đã thật sự tin tưởng vào lời anh nói rồi, nhưng mà cơ quan thẩm định đá quý vào thời điểm đó đã cấp giấy chứng nhận, đây là viên kim cương máu đích thực.” Cậu Lê cười nhạt một tiếng, lại vô cùng châm chọc mà nói: “Anh Trần, dựa vào tài ăn nói của anh, là một người tài xế thật sự rất đáng tiếc.”

 

Trần Xuân Độ bĩu môi: “Muốn tin hay không thì tùy.”

 

“Viên kim cương máu của Cậu Lê cũng đã được đi làm giám định rồi, chắc chắn đó là đồ thật, không giả đâu, tôi đã nói sao hả? Một tên tài xế như anh ta thì biết cái gì, tất cả đều là đang nói dối mà thôi.”

 

“Hóa ra là tài xế lái xe của Lê tổng, vậy mà anh ta còn giả vờ cái gì vậy, kim cương Tử Mẫu? Kiến thức kim cương của tôi nhiều vô số kể, cũng chưa từng nghe thấy có loại vật này.”

 

“Chính là một tên lừa gạt, chắc có lẽ là Lê tổng cũng bị anh ta lừa gạt xoay vòng vòng.”

 

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng, Trần Xuân Độ cũng không giải thích cái gì, đến cùng Cậu Lê có đi làm giám định hay không anh không biết, chỉ là Cậu Lê căn bản cũng không có ý định giữ lại cho anh mặt mũi.

 

Đúng lúc này, Lê Kim Huyên im lặng không lên tiếng một hồi lâu bắt đầu đứng ra hòa giải, nhàn nhạt cười một tiếng, cầm ly rượu: “Cậu Lê, mời anh một ly.”

 

Gương mặt của Lê Kim Huyên vốn dĩ xinh đẹp quyến rũ, giờ phút này lại nhẹ nhàng cười một tiếng, càng làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng không thể từ chối Cậu Lê cười cười, ly rượu chạm vào nhau, không khí xấu hổ khẩn trương rất nhanh liền bởi vì tổng giám đốc nữ thần chủ động mở miệng mà đã được hóa giải.

 

“Kim Huyên, tôi vì em mà chuẩn bị không chỉ đơn giản là phần lễ mọn đó, còn có một phần nữa, mong em vui vẻ nhận nó.” Cậu Lê đột nhiên trở nên nghiêm túc, khí tức lạnh nhạt, toàn thân trên dưới bỗng chốc trở nên thâm thúy vô cùng…

 

Còn nữa à? Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên khẽ nheo lại, đôi môi đỏ khéo léo từ chối: “Cậu Lê, tôi thật sự không thể nhận quà của anh được.”

 

“Không, món quà này xin em cho họ Lê tôi có mặt mũi, em nhận nó đi.” Cậu Lê lấy một cái thẻ đen được viền vàng từ trong túi quần ra, có hơi khom người xuống đưa về phía Lê Kim Huyên.

 

“Đây là…” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút rung động.

 

“Trong cái thẻ này có một nghìn năm trăm tỷ, Lê tổng, đây là chút tâm ý nho nhỏ của họ Lê tôi.” Cậu Lê mở miệng: “Nếu như không đủ thì tôi có thể tiếp tục chuyển thêm vào bên trong.”

 

“Cảm ơn Cậu Lê, nhưng mà gần đây tập đoàn Lê thị rất ổn định, cũng không cần có số tiền đó.” Lê Kim Huyên giải thích rõ ràng.

 

“Kim Huyên, hiện tại không có chuyện gì không có nghĩa là sau này không có, theo như tôi được biết thì tập đoàn Lê thị sẽ rất nhanh lâm vào nguy cơ rất nhanh thôi. Kim Huyên, em rất cần nó.” Cậu Lê nhấp một ngụm lafite, giải thích nói.

 

Trong lòng của Lê Kim Huyên run lên, nhìn về phía Cậu Lê, một tia nghi hoặc dần dần nổi lên trên mặt… chẳng lẽ đây chính là mục đích mà Cậu Lê từ ngàn dặm xa xôi đến đây?

 

“Lời này của Cậu Lê là có ý gì?” Lông mày của Lê Kim Huyên nhíu lại hỏi.

 

“Gần đây có rất nhiều thế lực không yên phận cứ quan sát chằm chặp, Kim Huyên, tập đoàn Lê thị đang có nguy cơ lớn.” Cậu Lê chậm rãi mở miệng nói.

 

Chỉ có khi hai chúng ta kết hôn rồi, có sự trợ giúp của gia tộc, tôi mới có thể để cho tập đoàn Lê thị vượt qua nguy cơ.” Cậu Lê nhìn về phía Lê Kim Huyên, sự chờ mong và không thể nghi ngờ trong giọng nói lại xuất hiện một lần nữa.

 

“Gia tộc?” Sau khi Lê Kim Huyên nghe nói hai chữ đó, giọng điệu của cô lập tức trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Chúng tôi đã thoát khỏi gia tộc nhiều năm rồi, gia tộc vẫn còn dự định không bỏ qua cho chúng tôi nữa à?”

 

“Kim Huyên, đều đã qua rồi, kết thông gia với tôi đối với em mà nói, đối với gia tộc và nó đều là chuyện tốt, có lợi mà không có hại.” Trong đôi mắt xanh thẳm của Cậu Lê hoàn toàn bình tĩnh, Lê Kim Huyên căn bản cũng không thể nào nhận ra được nửa phần ác ý từ trên người của anh ta.

 

“Hơn nữa, nhà họ Lê của tôi đã đứng vững hơn mười năm ở Yến Kinh, xét về tình hình chung thì cũng không cho phép những thế lực nước ngoài xâm phạm nước C.” Đột nhiên từ trên người của Cậu Lê lại xuất hiện một sự lạnh lẽo.

 

“Thế lực nước ngoài?” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên thay đổi, cô nhạy cảm bắt được thứ gì đó từ trong lời nói của Cậu Lê.

 

“Đúng vậy Kim Huyên, hiện tại không riêng gì các thế lực ở thành phố T đang rình rập ẩn nấp, ngay cả thế lực ở hải ngoại cũng có tâm tư đối với em. Rất nhanh thôi, tập đoàn Lê thị sẽ lâm vào mối nguy hiểm, bị tất cả mọi người bao vây.” Cậu Lê nghiêm túc nói: “Kết hôn với tôi, đây chính là cách giải quyết duy nhất của tập đoàn Lê thị, nếu không thì… đến lúc thế lực của Yến Kinh biết được rồi, đến lúc đó tất cả đều đã muộn.”

 

Thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rất nhỏ, sắc mặt của cô bỗng nhiên trở nên phức tạp rồi, cô cũng đã hiểu nguy cơ lớn này là đến từ nơi nào, không phải là nhà họ Lê ở Yến Kinh… hóa ra nó là quyền khai thác cảng và sân bay mà tập đoàn Lê thị có được.

 

Cô cũng đã hiểu tại sao Đào Trường Thanh lại đồng ý hi sinh nhiều lợi ích như vậy, cam lòng hợp tác với tập đoàn Lê thị, hóa ra là anh ta cũng mang theo lòng thèm thuồng đối với bến cảng và sân bay thành phố T.

 

Trong chốc lát, Lê Kim Huyên liền hiểu hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả lần ám sát đó…

 

Tập đoàn Lê thị bất tri bất giác lâm vào nguy cơ, nếu không phải là Cậu Lê, chỉ sợ là hiện tại Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương còn chưa phát giác được có bao nhiêu thế lực đang dòm ngó gắt gao, âm thầm thăm dò…

 

Có thể nói là hiện tại tập đoàn Lê thị đang đứng trước nguy cơ sinh tử, Cậu Lê nói không sai, trước mắt chỉ có một cách như vậy.

 

Nhưng mà trong đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lại xuất hiện thần sắc quả quyết, cô tuyệt đối không thể nào đồng ý Cậu Lê được, cô biết rõ mục đích của Cậu Lê với thế lực này không có gì không giống nhau, nếu như mình thật sự đồng ý rồi, đến cuối cùng tập đoàn Lê thị cũng không có kết cục tốt đẹp.

 

Nghĩ đến đây, Lê Kim Huyên cười nhạt một tiếng, khẽ nhấp một chút rượu đỏ trong ly, nói: “Cậu Lê, cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà tập đoàn Lê thị đã có cách để hóa giải cục diện này.”

 

Cậu Lê sa sầm mặt lại, anh ta không ngờ đến là Lê Kim Huyên lại từ chối anh ta.

 

“Kim Huyên, em vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ đi, đừng từ chối tôi.” Cậu Lê chậm rãi nói, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

 

“Không cần đâu, Cậu Lê, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, phiền phức của tập đoàn Lê thị, tập đoàn Lê thị tự mình giải quyết, không hi vọng sẽ liên lụy người ở bên ngoài.” Giọng nói của Lê Kim Huyên cũng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn, sau khi nói xong, cô uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, sau đó đi về phía cửa sảnh tiệc, chậm rãi bước tới.

 

“Tôi cho cô đi chưa?” Sắc mặt của Cậu Lê lập tức trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên lại quát lớn một tiếng.

 

Ngay lập tức toàn bộ sảnh tiệc đều bởi vì tiếng quát lạnh lùng của Cậu Lê mà hoàn toàn yên tĩnh.

 

Đôi chân mang đôi giày cao gót của Lê Kim Huyên bỗng nhiên dừng lại, hai người bảo vệ đứng ở một nơi hẻo lánh một hồi lâu lập tức đi về phía Lê Kim Huyên.

 

Đúng lúc này, Trần Xuân Độ đang uống rượu ở bên cạnh bỗng nhiên bước một chân ra đạp mạnh, hóa thành một cái bóng mờ ảo màu đen xuất hiện sau lưng Lê Kim Huyên.

 

“Bốp!”

 

Một cái chân dài phóng ra ngoài giống như một cái roi sắt, hai tên vệ sĩ đồng loạt bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi.

 

“Kim Huyên, không sao đó chứ?” Trần Xuân Độ dịu dàng hỏi.

 

“Tôi không sao, chúng ta đi thôi.” Lê Kim Huyên lắc đầu.

 

“Đi à?” Ánh mắt của Cậu Lê nhìn về phía Lê Kim Huyên, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, tàn ác, cả người trở nên tàn nhẫn rất rõ ràng, trong nháy mắt ly rượu ở trong tay của anh ta bị anh ta bóp nát.

 

Âm thanh ly rượu vỡ vụn vang lên, lập tức có vô số vệ sĩ như ông vỡ tổ vọt tới bao vây Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.