cách vách a di muốn xuất giá

Chương 5.3

trước
tiếp

Đột nhiên từ phía Diệp gia truyền đến một tiếng thét chói tai, có thể sánh bằng tiếng kêu sợ hãi của Lick trong “Home alone”; Mà theo sau đi theo lại là một tiếng kêu của trẻ con chưa thoát tiếng, rõ ràng là giọng nói hoảng sợ, phá hỏng việc tốt của hai người bọn họ.

“Nhà của tôi làm sao vậy……”

Tô Kỉ Thánh không thể tin nhìn vách tường nhà mình, hai má bởi vì chạy nhanh mà hiện ra rặng mây đỏ phấn nộn, tóc có chút hỗn độn. Cậu chẳng qua đi tham gia ghi hình thôi, như thế nào sau một buổi trở về nhà liền biến thành này thế này? Là bị bom oanh tạc sao?

Tô Chí Uy phản ứng lại là hoàn toàn bất đồng so với Tô Kỷ Thánh, cậu bé cao hứng phấn chấn, thét chói tai liên tục ở hai gian nhà, chạy tới chạy lui, tựa hồ là cao hứng, không gian chơi lại lớn thêm rất nhiều.

“Kỉ Thánh, về sau chúng ta hai nhà lui tới liền càng mật thiết, cháu cảm thấy như thế nào?” Phạm Hán Đình đi về phía cậu, sờ sờ đầu thân thiết hỏi.

Tô Kỉ Thánh cảm xúc vừa kinh ngạc vừa không thể tin, phức tạp ngẩng đầu nhìn Phạm Hán Đình.

“Cháu… cháu không biết nói cái gì cho phải……” Cậu cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

“Ghi hình tốt đẹp chứ?” Diệp Dĩnh Lam kéo lại Tô Chí Uy sau khi dã chạy loạn, hỏi.

“Cũng…… tạm ổn……” Tô Kỉ Thánh nheo lại ánh mắt theo dõi quần áo trên người dì yêu quý. Kia không phải quần áo của dì nha, thoạt nhìn còn mới nên sẽ không là Phạm thúc thúc mua đi?

“Chẳng qua Tô thúc thúc lại đem tiền thuê nhà của chúng ta tăng lên hai trăm tệ thôi……”

Tô Kỉ Thánh thở sâu, ánh mắt không thân thiện ngắm hướng Phạm Hán Đình, hai vị đại nhân này lại làm ra cái “Chuyện tốt” gì đây? Hai người lớn bất lương!

Từ sau khi Phạm Hán Đình trước mặt mọi người gọi cô “Lão bà”, những người khác cũng a dua gọi cô quản lí phu nhân, làm như đó là thú vui tiêu khiển; Bởi vì mỗi khi có người gọi cô như vậy, Diệp Dĩnh Lam gần như là mèo con phẫn giận. Khuôn mặt tức giận của cô so với bộ dáng bình tĩnh bình thường cực khác biệt, làm cho bọn họ cảm thấy thập phần hảo ngoạn!

Bất quá bọn họ cũng chỉ dám trêu đùa ở trong phòng này thôi, không dám trước mặt Trịnh Thiến Như mà gọi cô như vậy. Căn cứ vào tình nghĩa đồng nghiệp, vẫn là chăm sóc cho nhau nha.

Mà Phạm Hán Đình càng ngày càng nhiều lần muốn cô tạm ngừng công việc, mà pha trà, pha cà phê hay các việc nhỏ linh tinh khác cho anh, khiến cho Diệp Dĩnh Lam mặc dù không thích, nhưng là cô lại không thể phản kháng, nói như thế nào anh ta vẫn là cấp trên của cô, cô cũng chỉ có thể căm giận đem khay trà đập trên mặt đất phát tiết phát tiết……

Hiện tại cô lại số khổ bưng một ly cà phê cho Phạm quản lí, cô đẩy cửa ra, hoàn toàn hứng chịu ánh mắt của Trịnh Thiến Như. Ai, đại tiểu thư làm ra vẻ, việc thuộc bổn phận chính mình không làm, luôn chạy tới cùng Phạm Hán Đình nói chuyện tào lao, nếu cô ta không phải nữ nhi của đại lão bản, đã sớm bị khai trừ rồi, sao có thể nhàn tản đến bây giờ.

Phạm Hán Đình thấy cô tiến vào vẻ mặt liền sáng lên, khiến cho Trịnh Thiến Như có chút khó chịu.

“Thiến Như, cô đại khái không biết, Diệp tiểu thư pha cà phê thật sự là ngon tuyệt, chỉ cần tinh thần tôi không thoái mái, tôi sẽ gặp năn nỉ cô ấy pha một ly cho tôi, cô có muốn thử xem không? Đừng khách khí.” Anh khá nhiệt tâm đề cử cho Trịnh Thiến Như.

Kết quả Diệp Dĩnh Lam chỉ là nhận được ánh mắt khinh thường của cô ta, hơi hơi run rẩy. Thật cẩn thận đi qua người cô ta, nào biết Trịnh đại tiểu thư chìa mũi giày, không dấu vết cô tình ngáng chân cô, Diệp Dĩnh Lam mất đi trọng tâm, khuynh đảo về phía trước, khiến ly cà phê toàn bộ đổ hết lên sàn. Diệp Dĩnh Lam bĩu môi, nhưng là cũng không thể nói cái gì.

“Chân tay vụng về, có thể được chuyện gì tốt chứ.” Trịnh Thiến Như lạnh lùng nói, quay sang Phạm Hán Đình, đột nhiên bày ra khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. “Hán Đình, em pha cà phê cho anh là tốt rồi, cam đoan uống ngon hơn so với của cô ta. Anh muốn thả mấy viên đường?”

“Không cho. Để nguyên vị.”

Diệp Dĩnh Lam và Phạm Hán Đình đồng thời trả lời. Ăn ý với nhau tới mức ngây cả người, Phạm Hán Đình lập tức liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà Diệp Dĩnh Lam chính là tức giận quay mặt qua chỗ khác.

“Không cho?” Trịnh Thiến Như kinh ngạc. “Anh không phải cũng giống em có thói quen cho hai viên đường sao?”

Diệp Dĩnh Lam cũng không hiểu ra sao nhìn Phạm Hán Đình, cô rõ ràng nhớ rõ Phạm Hán Đình luôn nhắc rằng đừng thêm đường, nói anh ta không thích ăn ngọt gì đó.

“Tùy tiện. Đều được. Tôi đều có thể uống được.” Phạm Hán Đình khóe miệng mất tự nhiên co rúm, bất đắc dĩ trả lời.

Trịnh Thiến Như sắc mặt vui sướng. “Em lập tức đi làm, anh chờ nhé.” Lời còn chưa dứt, liền nhanh chóng bước chạy đi ra ngoài.

Diệp Dĩnh Lam cúi người nhặt lên ly đổ, lạnh lùng liếc mắt Phạm Hán Đình một cái. “Hai viên đường, lần sau tôi sẽ nhớ rõ.”

Phạm Hán Đình nhìn cô. “Anh thích cà phê đen. Vô cùng đơn giản, không cần nhiều hương vị hỗn tạp, giống như em, hương vị tự nhiên.” Dứt lời môi lại nhếch ra ý cười.

Diệp Dĩnh Lam nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, hơi hơi hạ thấp người liền đẩy cửa ra, nào biết ở ngoài cửa liền bị Trịnh Thiến Như ngăn lại.

Xem bộ dáng cô ta oán khí, Diệp Dĩnh Lam liền biết trong lòng, sự tình cũng không phải là đơn giản như vậy.

“Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng pha cà phê ngon liền dào dạt đắc ý! Bằng không sẽ chờ xem ba tôi sửa chữa cô!” Trịnh Thiến Như vung tóc dài, sải bước đi tới phòng trà nước, bộ dáng đắc ý như là một vị nữ vương cao cao tại thượng.

Diệp Dĩnh Lam khinh thường hướng bóng dáng cô ta làm mặt quỷ, cô hiểu được Trịnh Thiến Như mượn cơ hội cảnh cáo cô đừng tìm Phạm Hán Đình thân cận quá.

“Cũng chỉ có cô đem anh ta trở thành bảo vật! Tên đó cũng chỉ có biểu hiện ở trên giường còn có thể……”

Ai nha nha, cô làm sao có thể nói ra loại lời nói kiểu này chứ? Thực dọa người! Diệp Dĩnh Lam bỗng dưng cười đến mặt đỏ lên.

“Dĩnh Lam, cô không sao chứ? Mặt như thế nào hồng lên, phát sốt sao?” Đột nhiên có người chụp bả vai của cô. Là Hứa Đổng Bình có chút lo lắng hỏi cô.

“Không…… Không……” Diệp Dĩnh Lam xấu hổ cười cười. Trong lòng thầm mắng Phạm Hán Đình, đều là anh ta làm hại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.