Bát Gia Tái Thế

Chương 8

trước
tiếp

Chương 8

Tống Thiên Vũ đã ra lệnh rồi thì Diệp Khánh Ngôn đương nhiên không thể từ chối, cô ấy chỉ là thư ký, lúc nào cũng phải thi hành mệnh lệnh, không được hỏi “tại sao” quá nhiều.

“Vâng”.

Diệp Khánh Ngôn gật đầu, sau đó bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Trần Đức, nhìn vào mấy chữ trước mặt anh rồi hỏi: “Tên anh là Trần Bát Hoang?”

Cuối cùng cũng có người hỏi, Trần Đức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất thanh tú, cô ấy có mái tóc ngắn cá tính, mặc áo sơ mi trắng và váy ôm màu đen để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trên tay của cô ấy đang cầm một tập tài liệu dày, dưới chân cô ấy đi giày cao gót đen mười phân làm tôn lên đường cong uyển chuyển.

Một người phụ nữ có vẻ ngoài rất bản lĩnh.

Không ngờ hôm nay lại gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cho dù chưa tìm được việc làm nhưng chuyến đi này cũng xem như là đáng giá.

Có rất nhiều người đàn ông thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô ấy từ xa.

Trần Đức thì còn nhìn chằm chằm vào cô ấy mà không hề tỏ ra ngượng ngùng.

Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp.

Anh cũng không phải là ngoại lệ.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đến từ phía đối phương, Diệp Khánh Ngôn khẽ cau mày, chút hảo cảm còn sót lại dành cho anh cũng giảm xuống mấy phần, sắp trở thành số âm.

“Chính là tôi”, Trần Đức nói: “Tên Trần Đức, tự Bát Hoang, mọi người đều gọi tôi là Trần Bát Hoang”.

“Lục hợp tận diệt bát hoang bình, đúng là một cái tên hay”, Diệp Khánh Ngôn khách sáo nói một câu rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi cần thuê vệ sĩ, anh có hứng thú không?”

“Trả đủ tiền thì sẽ hứng thú thôi”, Trần Bát Hoang cười nói: “Người đẹp, cô muốn tôi bảo vệ cô sao?”

Sắc mặt của Diệp Khánh Ngôn trở nên lạnh lẽo, cô ấy nói: “Tiền thì tất nhiên sẽ trả đủ, tôi chỉ sợ anh không đủ năng lực, anh thể hiện bản thân thử xem, tốt nhất thì anh nên khiến cho tôi cảm thấy hài lòng!”

“Bang!”

Diệp Khánh Ngôn vừa dứt lời thì một cái bàn gỗ gần đó đã bị gãy làm hai nửa, ở xa xa lại có thêm một người đàn ông vạm vỡ đang thu tay lại, anh ta nhảy đến trước mặt Diệp Khánh Ngôn, chen vào phía trước Trần Đức rồi nói: “Người đẹp, tìm vệ sĩ sao có thể tìm một tên yếu đuối như vậy? Cô cảm thấy tôi thế nào?”

“Không cần năm mươi ngàn tệ, tôi chỉ cần ba mươi ngàn tệ mà thôi, hơn nữa còn không cần ứng trước. Tôi tên là Thạch Bình, hãy cho tôi cơ hội!”

Diệp Khánh Ngôn cố ý thử Trần Bát Hoang, sau khi nhận danh thiếp của người vừa đưa ra mức giá ba mươi ngàn tệ thì cô ấy cũng lẩm bẩm nói: “Chà, cũng không tệ”.

Ngay khi Diệp Khánh Ngôn xuất hiện thì vẻ đẹp của cô ấy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bây giờ thấy cô ấy chịu chi đến thế cho một vệ sĩ thì mọi người lại càng chú ý đến cô ấy hơn.

“Thưa cô!”

Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da cũng tiến đến đưa danh thiếp cho cô ấy: “Xin chào, tôi là trưởng phòng của công ty TNHH Quản lý Nguồn nhân lực an ninh Thiên Duyệt, tôi tên là Hồng Minh, nếu như cô muốn thuê vệ sĩ thì có thể liên hệ với chúng tôi, chúng tôi rất chuyên nghiệp và chúng tôi rất vui khi được cống hiến chút sức lực cho khách hàng!”

Diệp Khánh Ngôn không ngờ lại xảy ra tình huống này, trước đây khi công ty bọn họ tìm vệ sĩ hay bảo vệ thì đều do công ty quản lý nhân lực cung cấp, lần này đích thân đi chọn cũng chỉ vì hoàn cảnh đặc biệt.

Sau khi nhận danh thiếp của Hồng Minh thì cô ấy còn không quên liếc nhìn Trần Đức, anh đã bị đám đông chen lấn đẩy về phía sau nhưng có vẻ như vẫn không dao động, anh còn đang lấy ra một chai rượu nhỏ nhấp một ngụm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.