Bát Gia Tái Thế

Chương 52

trước
tiếp

Chương 52

Trần Đức nhìn Phì Tứ, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, đám đại ca thế giới ngầm này bị người ta quát như thế mà cũng chẳng dám thở mạnh một cái nữa là, đúng là thú vị đấy.

“Anh Mạc, mấy người này đều là bạn của tôi, hay là xem như tối nay chưa có chuyện gì xảy ra nhỉ?”, Trần Đức rít một hơi thuốc: “Mọi người đều là bạn cả, giữ thể diện cho tôi một chút được chứ?”

“Chuyện này…”, Mạc Hành Viễn làm bộ khó xử: “Tôi sẽ khó ăn nói với cấp trên lắm, cũng khó giải thích với mấy anh em”.

“Anh Mạc, anh yên tâm, không cần thả hết người ở đây, tôi bảo lãnh bạn của tôi thôi, thế nào?”, Trần Đức chỉ vào Phì Tứ.

“Vậy được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp”.

Thật ra Mạc Hành Viễn đã nhận được chỉ thị từ nãy là phải giúp Trần Đức, cấp trên nói là hành động “nằm vùng”, đừng nói thả một Phì Tứ, chỉ cần Trần Đức lên tiếng thì thả hết người ở đây cũng được.

Nhưng nếu người trước mặt này chỉ cần một người thì càng tốt, nếu không anh ta cũng khó mà giải thích với người của mình.

Ông chủ Lục ở một bên kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng trút được gánh nặng.

Lúc nãy ông ta tìm Mạc Hành Viễn cũng vì muốn làm thế này, chỉ cần thả Phì Tứ là được, dù sao Phì Tứ cũng có thế lực quá lớn, nếu xảy ra chuyện ở địa bàn của mình thì sau này ông ta sẽ liên tục gặp phiền phức.

Nhưng Mạc Hành Viễn không nghe, dù ông ta nói thế nào, tìm quan hệ ra sao, ai gọi cho tên này cũng chỉ được đáp lại một câu: “Tuyệt đối không thả người, dù ông và tôi có trở mặt với nhau, chuyện này cũng không thể. Nếu ông dùng tiền hối lộ, tôi sẽ dẫn ông đi cùng”.

Lần này có thể nói là Mạc Hành Viễn không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm.

Nhưng Chàng trai này mới chỉ nói một câu đã giải quyết được việc này. Ông chủ Lục thở phào, đồng thời cũng không thể che giấu được sự chấn động của mình.

Hơn nữa trước đó ông ta còn nghe Mạc Hành Viễn gọi thanh niên này là “gia”.

“Về thôi”, Mạc Hành Viên ra lệnh, những người này đều bị dẫn đi bao gồm cả Phì Tứ.

Nhưng không lâu sau, một mình Phì Tứ đã quay về.

“Người anh em, người anh em Bát Hoang, lần này may mà nhờ có cậu”, Phì Tứ vô cùng biết ơn, lần này là thật lòng cảm ơn Trần Đức, nếu không có Trần Đức chắc hắn ta đã vứt sạch mặt mũi ra tận Đại Tây Dương rồi.

“Ôi trời, đều là anh em, là tôi không tốt, tự dưng lại mời đến nơi này, hại các anh em đều bị bắt”.

Trần Đức nói: “Người anh em, tôi vô dụng, chỉ có thể cứu được anh ra, nhưng anh yên tâm tôi nhất định sẽ nghĩ cách để đưa các anh em khác ra”.

“Được được, vậy thì phải nhờ người anh em Bát Hoang rồi, à không, không phải người anh em Bát Hoang mà là anh Bát Hoang, sau này anh chính là đại ca của tôi”.

Phì Tứ thật sự bội phục, quả nhiên Trần Bát Hoang này không tầm thường, không chỉ có bản lĩnh siêu phàm mà còn có quan hệ với Mạc Hành Viễn ở sở cảnh sát Thiên Hương, nịnh anh ta thì sau này làm gì cũng tiện.

“Sao lại thế được!”, Trần Đức từ chối nói: “Anh lớn tuổi lớn tôi mà”.

“Người trong giang hồ cần gì phân biệt tuổi tác. Anh Bát Hoang, anh có bản lĩnh này, sau này anh chính là đại ca của tôi, tôi là đàn em của anh, có việc gì cứ sai tôi làm”, Phì Tứ nói.

“Chuyện này… được rồi, nếu Phì Tứ anh đã khăng khăng làm thế thì tôi xin nhận”, Trần Đức miễn cưỡng đồng ý, khóe môi cong lên nụ cười không rõ ý tứ.

“Cậu Trần, lần này may nhờ có cậu!”, ông chủ Lục nói: “Tối nay tôi mời khách, cậu Trần và Tứ gia cùng ăn một bữa ở chỗ tôi, thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.