Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du

Chương 103 9

trước
tiếp

CHƯƠNG 1039

“Đi!”

Nhả ra một chữ, Sở Vĩnh Du và Jessica lập tức tăng tốc độ, chạy đi rất nhanh, bên tai vẫn vang lên tiếng ngáy của con tinh tinh, hai người coi như cùng lúc thở phào.

“Không ngờ có thể dùng cách này qua ải, Jessica, lần này thật là may nhờ có cô.”

Chiêu thức gì cũng không cần dùng, ngay cả Long Vực cũng như vậy, Sở Vĩnh Du thật sự không ngờ, nếu không có Jessica, ải con tinh tinh này rốt cuộc phải vượt qua như thế nào, đoán chắc cũng chỉ có thể lùi về, như thế, coi như uổng công vô ích.

“Anh Sở quá khen rồi, tôi cũng không ngờ con tinh tinh đó lại ngốc như vậy, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.”

Tiếp tục đi về phía trước, hai người lần nữa vực dậy 200% tinh thần, trước mắt thì thấy, trong Long Mộ quả thật vô cùng nguy hiểm, hơn nữa bất luận thứ gì cũng rất đáng sợ.

“Hửm? Không có Long lệnh cũng có thể đi xa như vậy sao? Hai người cũng thú vị đấy.”

Hơn 20 phút sau, hai người đang đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

Giọng nói này vang vọng bốn bề, không thể phân biệt được người đang ở đâu.

“Là vị tiền bối nào, xin hãy hiện thân.”

Sở Vĩnh Du ôm quyền, thái độ rất chân thành, dù sao nơi này là Long Mộ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Hiện thân thì thôi, ta muốn đi ra cũng không thể, nếu gặp được người không có Long lệnh trong tay, cũng coi như là duyên phận của chúng ta, tiếp theo đây, mặt đất phía trước hai người sẽ động đậy giống như vật sống, nếu không tránh được thì sẽ giống như lão phu, bị nhốt trong đất mãi mãi, chết không thể chết, sống cũng không tính là sống.”

Mặt đất biết động đậy? Sở Vĩnh Du nhìn về phía trước, ít nhất từ chỗ này thì không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.

“Sao hả? Không tin sao? Ha ha, vậy hai người có thể tiếp tục đi về phía trước.”

Do dự một chút, Sở Vĩnh Du nói.

“Xin tiền bối chỉ rõ, tôi chỉ là muốn đến Cửu Long Vực nội vực mà thôi.”

“Coi như lịch sự, không có Long lệnh trong tay, nơi này coi như là ải cuối cùng rồi, có điều lão phu thật sự nghĩ không thông, với thực lực Dung Hợp Cảnh đỉnh phong cỏn con của cậu, sao có thể vượt qua hai ải phía trước, có thể giải thích cho lão phu không?”

Sở Vĩnh Du lập tức thi triển Long Vực, có điều thứ này là vô hình, người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có bản thân có thể cảm nhận được mà thôi.

Đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm nhận được một chút khác thường.

Chỉ thấy đằng trước được bao trùm đuôi của thần long, anh vậy mà nhìn xuyên qua lớp đất nhìn thấy một người bí ẩn ở bên dưới.

Thật sự là một lão giả quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, chỗ nằm chắc chỉ bằng khoảng chiếc quan tài, tay chân căn bản không thể hoạt động với biên độ lớn, xung quanh đều là lớp đất màu đen, nhưng người lại sống, thật sự quỷ dị mà.

Nghĩ rồi, ý thức tác động, Long Vực bắt đầu hướng xuống dưới, chuyện càng khoa trương hơn đã xảy ra, chỉ thấy lớp đất vậy mà động đậy, bắt đầu điên cuồng xếp chồng sang hai bên.

Ông lão nằm đó, rõ ràng cũng phát hiện loại tình huống chưa từng xảy ra này, cả người trở lên kích động, lập tức rít lên.

“Tiểu bối! Mặc kệ cậu làm cái gì, tiếp tục, nếu như lão phu thoát ra ngoài được, nhất định cho cậu tạo hóa cực lớn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.