Bá đạo huyết giới hành

Chương 41-42

trước
tiếp

Chương 41: Song sinh tỷ muội

“Không được” Tần Mộng Ảnh đứng dậy hét lớn, nhìn sang người áo đen trợn mắt hung dữ nói:

“Ngươi điên rồi? Có biết Đồng Sinh Cộng Tử khế ước có ý nghĩa gì không?”

Người áo đen không cam lòng yếu thế, nghiến răng:

“Đương nhiên là biết, nếu không phải vì thân nhân của mình, sao ta phải ký kết loại khế ước đó?”

Lạc Nam không hiểu ra sao, hỏi thăm Kim Nhi.

“Đồng Sinh Cộng Tử là loại khế ước có tính ràng buộc cực cao, phải do 2 bên tình nguyện thực hiện, sau khi ký kết, chỉ cần một người chết đi người kia cũng theo chôn cùng, có thể nói là nhất xác lưỡng mạng” Kim Nhi luyên thuyên giải đáp.

Lạc Nam giật mình, hắn và người áo đen chỉ mới gặp mặt lần đầu, không ngờ đối phương lại có ý nghĩ quyết liệt như vậy.

Bất quá trong lòng Lạc Nam khâm phục vô cùng, vì người thân của mình mà ngay cả an nguy bản thân cũng kéo vào, tại tu chân giới này quả thật vô cùng hiếm có.

Mà lúc này Tần Mộng Ảnh và người áo đen đã có dấu hiệu bạo tẩu, cả hai trừng mắt nhìn, linh lực trong cơ thể tùy thời có thể bộc phát.

Lạc Nam thầm hô hỏng bét, kéo cánh tay Tần Mộng Ảnh ôn hòa nhưng chân thành nói:

“Nếu đặt trường hợp nàng là người bị thương, ta cũng sẳn sàng dùng tính mạng đặt cược nếu người khác có thể cứu nàng”

Tần Mộng Ảnh trong lòng mềm nhũn, thu hồi khí thế, quay đầu nhìn hắn cau mày nói:

“Ngươi đã quyết định? Có biết Đồng Sinh Cộng Tử ý vị như nào chứ?”.

Lạc Nam gật đầu, nhìn người áo đen thán phục: “ vì biết nên ta mới bằng lòng ký loại khế ước này, có thể vì thân nhân của mình hy sinh lớn như vậy, tại hạ rất khâm phục”

Nghe Lạc Nam chân thành nói, người áo đen ánh mắt hơi đổi, bất quá vẫn hừ nói:

“Hừ, đừng tưởng nói hay như vậy, 2 năm sau nếu muội muội ta xảy ra chuyện không may, ta lập tức tự bạo kéo theo ngươi chôn cùng”

Lạc Nam cười khổ gật đầu, đây chính là nguyên nhân người này muốn ký khế ước với hắn, bất quá mạng liền mạng với một Luyện Hư Kỳ thấy thế nào cũng không lỗ vốn.

“Muội muội ngươi?” Bạch Tố Mai chú ý đến lời nói của người áo đen, lên tiếng hỏi.

“Không sai, Tam giai hậu kỳ đã có thể hóa hình, lại ký kết khế ước với người này, haha xem ra nếu ta tự bạo sẽ kéo theo cả 2 mạng” Người áo đen đánh giá Bạch Tố Mai lên tiếng nói.

“Được rồi, ít nhất tại hạ có quyền biết người sắp Đồng Sinh Cộng Tử với mình là ai đúng chứ?” Lạc Nam trêu chọc nói.

“Hừ”.

Người áo đen ngạo kiều hừ một tiếng, trước ánh mắt của mấy người Lạc Nam, tháo ra áo choàng và mặt nạ.

Chợt ánh mắt mấy người đều xuất hiện vẻ kinh diễm.

Tóc mượt như thác, mắt phượng môi đỏ, da trắng tựa tuyết, nữ tử này chỉ mặc lam sắc cung trang bình thường nhưng vẻ đẹp tạo cho người khác cảm giác như muốn nghẹt thở.

Gương mặt cực độ xinh đẹp còn chứa nét lạnh lùng cự tuyệt người ta ngoài nghìn dặm càng khiến nàng ta cao quý thanh nhã, như tiên nữ từ trên trời cao xuống nhân gian, cặp mắt lạnh lùng cao ngạo nhưng sâu bên trong chứa một tia nồng ấm.

“Lại xuất hiện tiên tử sao?” Trần Giang thất thần lẩm bẩm, mà Tần Mộng Ảnh cũng hơi ngạc nhiên nhìn mỹ nhân nhìn qua trạc tuổi với mình này..

Trong trí nhớ của nàng hầu như không biết đối phương là ai, rất có thể xuất thân từ đại lục khác, bất quá cũng không dò hỏi.

“Có thể ký kết khế ước với mỹ nhân cũng không tồi” Lạc Nam nhếch miệng cười hỏi: “Ta gọi Lạc Nam, nàng tên là gì?”

Nữ tử hơi nhiếu mày, bất quá vẫn lạnh lùng đáp: “Cơ Nhã”

“Ta cần xem xét tình huống muội muội nàng trước khi ký khế ước” Lạc Nam đề nghị, hắn sợ đối phương bị thương nặng hơn dự kiến của mình.

“Không thành vấn đề” Cơ Nhã hơi gật đầu, bàn tay vừa lật, trong căn phòng lập tức xuất hiện một cái giường ngọc lớn.

Bên trên là một nữ tử có diện mạo y đúc Cơ Nhã, thậm chí tuổi tác cũng không mấy khác biệt, chỉ là gương mặt tuyệt mỹ lúc này tái nhợt, lông mày cau lại khiến người ta đau lòng.

“Các nàng là tỷ muội sinh đôi?” Lạc Nam hơi đánh giá nữ nhân sắp tới của mình trên giường ngọc, trong mắt xuất hiện vẻ nhu hòa, nhớ lại tình huống khi đó của Yên Nhược Tuyết, cũng khá giống bây giờ.

“Không sai, tên nàng gọi Cơ Băng” Cơ Nhã cưng chiều vuốt ve máy tóc của muội muội, nhìn sang Lạc Nam lạnh lùng nói: “Hai năm sau, khi sự việc kết thúc, hy vọng ngươi có thể cắt đứt quan hệ với muội muội ta”

Lạc Nam cau mày, trừng mắt nhìn nàng bá khí nói: “Một ngày thuộc về ta, cả đời là nữ nhân của ta, huống hồ dù ngươi có là tỷ tỷ nàng cũng không thể thay nàng quyết định!”

Cơ Nhã giận dữ, bất quá nghĩ đến tình huống nguy kịch của muội muội, nàng thở dài thơm ngát nói:

“Lúc đó nếu muội muội chấp nhận ngươi, ta cũng không có ý kiến, bất quá nếu nàng không muốn, ta mong ngươi không bám lấy nàng”

“Không thành vấn đề” Lạc Nam tự tin nói, hắn cũng không tin hai năm thời gian mình không thể đoạt trái tim người phụ nữ.

“Có thể ký khế ước chưa? ” Cơ Nhã lạnh lùng hỏi, nhìn thiếu niên này tự tin như ăn chắc muội muội khiến nàng khó chịu.

Lạc Nam gật đầu.

Cơ Nhã cũng không chần chờ, tay ngọc kết lấy ấn pháp huyền ảo, theo đôi môi tuyệt mỹ của nàng không ngừng niệm lấy khẩu quyết trang nghiêm, chợt giữa cái trán trơn bóng bay ra một tia hồn phách nhỏ có bộ dạng y hệt Cơ Nhã.

Linh hồn bổn nguyên.

Đây là loại linh hồn trọng yếu nhất của tu sĩ, mặc dù trước mắt Cơ Nhã chỉ điều động một tia, bất quá nếu ở đây có người ra tay công kích nó cũng khiến nàng trọng thương.

Tuy nhiên với nhân phẩm của mấy người Lạc Nam đương nhiên sẽ không làm thế, chỉ thấy Lạc Nam cũng điều khiển một tia linh hồn bản nguyên của mình xuất hiện, lơ lửng trên không bắt đầu hòa nhập với tia linh hồn của Cơ Nhã.

Hai tia linh hồn lấy tốc độ chầm chậm hòa vào nhau, hai người đồng thanh nói:

“Ta Cơ Nhã – Lạc Nam, Đồng Sinh Cộng Tử”

Nói xong, chỉ thấy hai luồng linh hồn đã trở thành một.

Mà Lạc Nam và Cơ Nhã trong lòng chợt sinh ra cảm giác kỳ dị, như bản thân sở hữu hai sinh mệnh, thậm chí có thể nhàn nhạt cảm giác được tồn tại của đối phương, thần kỳ đến cực điểm.

“Đã xong, ta chỉ có 1 thân nhân duy nhất là muội muội, nếu nàng xảy ra chuyện không may, ngươi chờ ta đồng quy vu tận đi” Cơ Nhã gạt bỏ cảm giác kỳ quái trong lòng, lạnh lùng uy hiếp.

“Sai rồi, từ bây giờ nàng không chỉ có muội muội là thân nhân nữa, mà Tố Mai, Mộng Ảnh và ta sẽ là thân nhân của các nàng” Lạc Nam nhìn Cơ Nhã, lại nhìn Cơ Băng dịu dàng nói.

Cơ Nhã trong lòng run lên, lạnh lùng nói: “Bớt ba hoa đi, đưa ngươi thứ này”

Chỉ thấy nàng ném một vòng tay cho Lạc Nam xong nói tiếp: “Nó có thể chứa đựng người sống, để dễ dàng mang theo muội muội ta”

Lạc Nam cười lắc đầu ném trả lại cho nàng nói: “Ta cũng có loại hàng này, nàng không cần lo xa”

Cơ Nhã hơi ngạc nhiên, bất quá vẫn gật đầu.

Không khí lại rơi vào yên lặng…

“Được rồi, cũng nên hoàn thành lời hứa” Cơ Nhã bất ngờ mở miệng nói, lại đeo lên mặt nạ, khoát vào áo choàng, thương yêu vuốt ve gương mặt tái nhợt của muội muội, lúc này đẩy cửa ra ngoài.

Lạc Nam lúc này mới quay sang ngắm nhìn mỹ nữ trên giường ngọc, lẩm bẩm nói khẽ: “Cơ Băng, nàng cố chịu thêm một chút!”

Nói xong thu nàng và giường ngọc vào Linh Giới Châu.

Mà bên ngoài, người còn lại cũng không nhiều, bọn hắn muốn biết kết cục của Thiên cấp Kiếm Pháp sẽ vào tay ai.

Cửa phòng số 4 mở ra, vẫn là người thần bí áo choàng đen ấy.

“Thí chủ hẳn là nhận thức rồi chứ? Tiểu tử kia rõ ràng mạnh miệng khoác lác mà thôi” Phàm Không lập tức lên tiếng nói.

Người áo đen gật đầu, khàn khàn nói: “Hắn mặc dù khoát lác, bất quá Bạch Liên Hoa của ngươi cũng không đáp ứng được nhu cầu của ta, xem ra Đồng Tâm Kiếm Pháp vô duyên với đấu giá hội lần này”

Thành Bích nghe vậy cũng tiếc nuối thở dài, nàng xinh đẹp mĩm cười tuyên bố:

“Đấu giá hội lần này chính thức khép lại, Đa Bảo Các chân thành cảm ơn các vị quan khách nhiệt tình tham dự”

Đám người còn lại nghe vậy cũng thở dài đứng dậy rời đi, không quên lưu luyến nhìn chằm chằm Kiếm Pháp.

Thành Bích thấy vậy lập tức đem nó thu hồi, mang đến đưa cho người áo đen.

Thấy tình cảnh này, Phàm Không cùng Huyết Thường cũng áp chế tham niệm, phá không rời đi, bất quá vẫn không quên ác ý nhìn phòng số 4 một cái, hiển nhiên chưa từ bỏ ý đồ.

Thành Bích thấy đám người Lạc Nam chưa rời đi, thông minh như nàng sao có thể không nhìn ra manh mối, nhìn người áo đen truyền âm nói: “Chúc mừng Nhã tiểu thư, xem ra đã có cách cứu Băng tiểu thư rồi!”

Cơ Nhã trong lòng im lặng, ngay cả nàng cũng dính vào thật không biết là tốt hay xấu, gật đầu truyền âm nói: “Lần này đa tạ tiểu thư nhà các ngươi, Cơ Nhã ta lại thiếu nàng một ân tình”

“Thánh nữ rất vui mừng được giúp ngươi” Thành Bích lắc đầu nói tiếp: “hơn nữa lần này danh tiếng Đa Bảo Các lại càng vang dội, lẽ ra là chúng ta phải cảm tạ Nhã tiểu thư mới đúng”

Nhìn rõ tình cảnh bên ngoài, Lạc Nam âm thầm cảm kích Cơ Nhã, nàng phủ nhận việc hắn có thể cứu trị linh hồn trước mặt đám người rõ ràng là một cách bảo vệ hắn, dù là việc hắn là Hồn Tu hay sắp sở hữu Thiên Cấp Kiếm Pháp thật quá nguy hiểm nếu tiếc lộ ra ngoài.

Tần Mộng Ảnh cảm ứng quả thật tất cả quan khách đã rời đi, ra hiệu Lạc Nam đám người có thể ra ngoài.

“Chúc mừng công tử sắp sở hữu một bộ Thiên Cấp Kiếm Pháp” Thành Bích cười hì hì nhìn mấy người Lạc Nam nói.

“Nhờ phúc Thành Bích chấp sự” Lạc Nam cũng lịch sự chắp tay.

“Cầm lấy!” Cơ Nhã ném Đồng Tâm Kiếm Điển cho Lạc Nam như lời đã hứa, nàng lạnh lùng nói: “Hy vọng lần sau gặp lại muội muội ta đã khỏe mạnh”

Nói xong, thân hình bước vào hư không, nàng cũng không thể chỉ đặt tất cả niềm tin vào Lạc Nam, phải tìm thêm các loại linh thảo trị thương hồn lực đề phòng sự cố ngoài ý muốn.

Nhìn bóng lưng cùng chiếc áo choàng rộng thùng thình dần biến mất, Lạc Nam cười khổ lẩm bẩm:

“Lạnh lùng như băng vậy, nàng phải gọi Cơ Băng mới đúng”

“Khanh khách, vô số thanh niên tuấn kiệt tại Hải Châu Đại Lục mến mộ nàng cuồng nhiệt, nàng thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm liếc, nay lại cùng công tử trò chuyện, việc này nếu truyền ra chỉ sợ công tử trở thành Hải Châu Đại Lục công địch” Thành Bích cười khiến bộ ngực sửa phập phồng run rẩy.

“Nàng đến từ Hải Châu Đại Lục?” Lạc Nam bỏ qua chủ đề đám thiên tài kia, hắn quan tâm xuất thân của nàng.

“Đúng vậy, tỷ muội các nàng xuất thân nơi đó” Thành Bích khẳng định.

Lạc Nam gật đầu, cũng không hỏi thêm, sau này đợi Cơ Băng khỏe lại hỏi nàng cũng được.

“Vậy chúng ta cáo từ rồi, thay ta hỏi thăm sức khỏe tiểu thư ngươi” Tần Mộng Ảnh hướng Thành Bích thản nhiên nói.

“Khanh khách, tin tưởng tiểu thư nhà ta rất hứng thú với Tiểu Nam công tử nha” Thành Bích cười trêu nói.

“Hừ, cẩn thận nàng bị tiểu tử này bỏ bùa mê” Tần Mộng Ảnh nhéo hông Lạc Nam nghiến răng, hiển nhiên còn đôi chút bất mãn hắn sắp thu Cơ Băng.

“Hắn? Khanh khách, nếu hắn có bản lĩnh thì xin mời” Thành Bích liếc Lạc Nam thách thức ưởng ngực.

“Nghe nói mấy người các ngươi là của hồi môn gả theo tiểu thư, cẩn thận tất cả đều rơi vào ma trảo của hắn” Tần Mộng Ảnh hừ lạnh.

Thành Bích hơi đỏ mặt, quả thật các nàng theo Thánh nữ Đa Bảo Các từ nhỏ, nếu nàng lấy ai các nàng cũng phải theo kèm, nghĩ đến đây Thành Bích liếc ngang liếc dọc đánh giá Lạc Nam.

“Chúng ta đi thôi Tố Mai” Lạc Nam mặc kệ hai nữ nhân này, nắm bàn tay trắng mịn của Tố Mai rời khỏi.

Bên ngoài Đa Bảo Các, thân ảnh mấy người Lạc Nam cùng lúc xuất hiện.

“Hử?”

Tần Mộng Ảnh chợt nhíu mày ngẩng đầu như nhìn xuyên hư không, nàng cười lạnh lẩm bẩm:

“Còn chưa từ bỏ ý đồ? Quả thật xem ta là quả hồng mềm sao”

Nghe nàng nói, Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, nhìn Mộng Ảnh hòi: “Là Huyết Thường hay Phàm Không?”

“Cả hai tên” Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười.

Lạc Nam kéo tay nàng, bình tĩnh nói: “Bọn chúng là nhắm vào ta, ta có cách an ổn rời đi, nàng không cần mạo hiểm!”

Tần Mộng Ảnh tự tin nhếch môi, bá khí nói: “Nhân tiện muốn thử một chút uy lực Lôi Hỏa Huyền Công, hai tên này vừa lúc thích hợp, hơn nữa bọn chúng nhắm vào ngươi chẳng lẽ không phải nhắm vào ta sao?”

Lạc Nam trong lòng cảm động, không nhịn được nữa ôm thân thể mê người của nàng vào ngực, không ngần ngại hôn xuống đôi môi của nàng.

Ưm

Tần Mộng Ảnh bất ngờ trừng to mắt, cái miệng vô thức mở ra để đầu lưỡi Lạc Nam tiến vào.

Chụt chụt.

Lạc Nam nút lấy cái lưỡi vừa mềm vừa ướt của nàng giữa thanh thiên bạch nhật.

Khác xa vẻ ngoài không đẹp mắt, miệng Tần Mộng Ảnh vừa thơm vừa ngọt, như trái táo chín mọng thời kỳ ngon nhất.

Nước miếng cả hai bắt đầu chảy dài, Lạc Nam cố gắng nuốt xuống tất cà nhưng không thể, nàng như một nguồn suối bất tận vậy.

Trần Giang một mặt ngưỡng mộ công tử như thần minh.

Tố Mai lúc này đeo khăn che mặt, thầm nghĩ phải nhanh chóng giao phối cùng chủ nhân.

Bên trong Đa Bảo Các, Thành Bích vừa che miệng vừa dùng một loại pháp bảo thu lại cảnh tượng kiều diễm này, không biết vì sao mà nàng lại có đôi chút ngưỡng mộ nữ nhân đó.

“Ừm, được rồi, bỏ ra” Tần Mộng Ảnh thở hừ hừ, cảm giác hai cổ khí thế kia ngày một tiếp cận khiến nàng không thể tiếp tục tục tận hưởng hương vị ngọt ngào.

“Hừ, vô liêm sĩ, giữa thanh thiên bạch nhật còn ra thể thống gì, chết đi cho đỡ chướng mắt” Âm thanh của Huyết Thường mang theo vô tận sát khí.

“Hai vị thí chủ tà dâm thông thiên, phật thần công phẫn, mời theo bần tăng về chùa siêu độ đi” Phàm Không vẫn đạo mạo như cũ, bất quá chưởng lực vẫn không ngần ngại vỗ xuống.

“Hừ, đến hay lắm” Tần Mộng Ảnh vận chuyển linh lực, hai tay điều động Lôi cùng Hỏa, chuẩn bị nghênh chiến.

“Dừng tay” Hai âm thanh hùng hậu đột ngột vang lên, hai bàn tay khô gầy chợt xuyên thủng hư không, bóp nát công kích vừa tiến đến.

Chỉ thấy hai vị Luyện Hư Kỳ của Đa Bảo Các xuất hiện, một ông lão trong đó quát lớn: “Muốn tranh đấu rời đi Linh Vũ Thành, nơi đây có Đa Bảo Cát che chở”

Luỵên Hư Kỳ chiến đấu hủy thiên diệt địa, một tòa Linh Vũ Thành hoàn toàn chịu không nổi.

Vừa kết thúc đấu giá nếu để thành trì này xảy ra đại chiến chẳng khác nào làm mất mặt Đa Bảo Các, chỉ sợ sau đó các thành trì khác không tiếp tục tin tưởng Đa Bảo Các nữa.

Hiểu rõ đạo lý này, Huyết Thường và Phàm Không cũng dừng lại công kích, không nói lời nào ẩn mình vào hư không, đương nhiên không dễ từ bỏ như vậy.

Mà Tần Mộng Ảnh cũng thầm hô đáng tiếc, từ đầu nàng đã luôn ẩn giấu khí tức của mình, muốn thừa cơ bắt gọn hai con chuột này, bất quá có sự can thiệp của Đa Bảo Các cũng chả thể làm gì.

Lạc Nam sắc mặt không dễ nhìn, bất quá cũng không nói lời nào, kéo tay Tần Mộng Ảnh cùng Tố Mai muốn quay về khách sạn.

“Vị huynh đệ này xin dừng bước”

Chợt một âm thanh thân thiết vang lên khiến Lạc Nam quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên khá anh tuấn cùng một thiếu nữ mang khăn che mặt trông có vẻ hơi ngại ngùng tiến đến.

“Hai vị có việc gì?” Lạc Nam nghi hoặc, hai người này vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm, nhất là nữ tử, mặc dù mang khăn che mặt nhưng khí chất cao quý cùng thân hình thanh nhã hoàn toàn không che giấu được.

“Tại hạ Lý Lân, đây là biểu muội Lý Trúc Loan, chúng ta ngưỡng mộ công tử từ lần Đấu Thú, thành tâm mong được kết giao!”


Chương 42: Bắt đầu trị liệu

“Muốn kết giao?” Lạc Nam hơi kinh ngạc nhìn hai biểu huynh muội trước mắt.

“Không sai, chứng kiến huynh đài uy vũ vượt cấp chiến đấu, tiểu đệ ngưỡng mộ vô cùng, hy vọng được cùng nhau bàn luận tu chân chi đạo” Lý Lân chắp tay khiêm tốn nói.

Mà Lý Trúc Loan đứng bên cạnh hắn cứ ngại ngùng vò tay áo, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Lạc Nam, thấy hắn keo tay hai nữ tử trong con mắt xinh đẹp của nàng xẹt qua một tia mất mát.

Lạc Nam cũng chẳng phải người kiêu ngạo, người ta đã khách khí như vậy hắn cũng khó chối từ, bất quá nghĩ đến Cơ Băng trong cơn nguy kịch, hắn trầm ngâm nói:

“Tại hạ hiện tại có việc gấp không tiện, tuy nhiên ta hiện đang trú tại Quân Lâm khách sạn, hai vị nếu có rãnh cứ đến tìm ta trong thời gian tới”

Mà Lý Lân huynh muội nghe Lạc Nam nói thế cũng không thất vọng, trái lại hớn hở ra mặt nói:

“Vậy tốt quá, vừa hay chúng ta cần tìm nơi ở, sẳn tiện đến Quân Lâm khách sạn thuê phòng luôn, trước hết thu xếp một số thứ, dự là hôm sau sẽ chuyển đến.”

“Càng tốt, hiện tại chúng ta về trước vậy, hẹn gặp lại” Lạc Nam gật đầu cười chắp tay nói, kéo hai nữ rời đi, Trần Giang vẫn lẽo đẻo theo sau.

Nhìn bóng lưng mấy người Lạc Nam gấp gáp rời đi, Lý Trúc Loan cắn cắn môi, muốn nói gì nhưng lại không thốt ra miệng.

Lý Lân nhìn biểu hiện của biểu muội mình từng ngưỡng mộ, hắn ra vẻ trãi đời an ủi nói: “Cường giả nha, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, biểu muội không cần quá mức buồn rầu, với nhan sắc của muội nhất định sẽ được làm chính thê!”

“Phì, ngươi mới là chính thê, cả nhà ngươi là chính thê” Lý Trúc Loan hai má nóng bừng, mặt đỏ đến tận mang tai, tức giận dậm chân mắng.

“Lý sư muội” Một âm thanh ôn hòa chợt xen vào đối thoại của bọn hắn.

Chỉ thấy một thiếu niên có mái tóc xanh lục thong dong đi tới, gương mặt anh tuấn hướng Lý Trúc Loan mừng rỡ nói: “Thật tốt quá, không ngờ gặp sư muội ở đây, Đấu giá hội mua được đồ tốt chứ?”

“Ra mắt Mộc Hào sư huynh” Lý Trúc Loan nhìn thấy thiếu chủ của Thiên Mộc Tông, cũng là đồng môn sư huynh của mình, lịch sự thi lễ nói, trong lòng thầm nghi hoặc kẻ này sao lại không dự Đấu giá hội.

Nàng mặc dù mới gia nhập Thiên Mộc Tông 3 năm, bất quá danh tiếng của vị sư huynh này có thể nói là như sấm bên tai, là thiên tài xuất sắc nhất của môn phái, tuy nhiên nàng lại không có hảo cảm với người này, Lý Trúc Loan tại tông môn nghe được không ít sư tỷ muội bị kẻ này phụ bạc tình cảm.

Hơn nữ sư phụ nàng cũng thường xuyên căn dặn hạn chế qua lại với Mộc Hào, vì thế mặc dù cùng một tông môn nhưng cả hai rất ít gặp mặt, có thể nói là thoáng nhận biết mà thôi.

“Vị này là?” Mộc Hào nhìn Lý Lân dò hỏi, nhìn người này đi cùng sư muội của mình, trong mắt hắn lóe lên một tia dữ tợn rất khó phát giác.

“Đây là biểu ca của ta, Lý Lân” Lý Trúc Loan lên tiếng giới thiệu nói.

“Tiểu tử Lý Lân ra mắt Mộc thiếu chủ, tại hạ nghe danh thiếu chủ, ngưỡng mộ đã lâu” Lý Lân lúc này hai mắt sáng lên, cúi người hướng Mộc Hào lấy lòng nói, hiển nhiên đối phương với thận phận thiếu chủ Thất Cấp thế lực đáng để hắn nịnh bợ.

“Ồ, Lý huynh đệ là thân nhân của sư muội vậy chẳng khác nào thân nhân của ta, xin đừng khách khí” Mộc Hào lời nói khiến Lý Lân đầy mặt vui mừng, định tiếp tục lôi kéo làm quen, trong lòng thầm nghĩ phải cố gắng thân thiết người thiếu chủ Thiên Mộc Tông này.

Lý Trúc Loan trong lòng đang rối chuyện Lạc Nam, không có hứng thú với Mộc Hào chút nào, nàng hơi thi lễ nói: “Sư huynh cứ tiếp tục thong thả, huynh muội chúng ta có việc gấp cần giải quyết”

Nói xong xoay người lôi kéo Lý Lân định rời đi.

“Biểu muội làm gì thế? Khó khăn lắm mới có cơ hội hàn huyên cùng thiếu tông chủ, làm sao có thể thất lễ như vậy?” Lý Lân cau mày lên tiếng trách cứ, một mặt xu nịnh nhìn Mộc Hào, trong lòng thầm so sánh hắn và Lạc Nam.

“Hừ, ngươi đi mà hàn huyên, ta thật sự có việc” Lý Trúc Loan trong lòng thất vọng tên biểu ca này, rõ ràng hám tài ra mặt, nghĩ đến đây nàng không biết tên này có thật tâm kết giao bằng hữu với Tiểu Nam công tử hay không đây?

Nhìn bộ dạng Lý Trúc Loan kiên quyết, Mộc Hào trong lòng phẫn nộ, thầm mắng tiện nhân, ngoài mặt ra vẻ không sao ôn hòa nói:

“Nếu sư muội có việc ta cũng tiếp tục không làm phiền, bất quá sư huynh vừa đến Linh Vũ Thành, còn chưa có nơi tá túc, hy vọng được sư muội chỉ điểm!”

“Vậy sao? thật tốt quá, chúng ta vốn định chuyển đến Quân Lâm khách sạn, thiếu chủ không ngại có thể cùng nhau tiến đến” Lý Lân hớn hở mừng rỡ lôi kéo.

Lý Trúc Loan cau mày, tên này đúng là hết thuốc chữa, nàng giậm lấy bàn chân nhỏ nhắn, lập tức rời đi.

“Không thành vấn đề, chúng ta đi cùng nhau!” Mộc Hào ánh mắt lóe lên, ôn hòa cười nói.

“Ngươi thật có tiếng tăm nha, được tiểu mỹ nhân tìm đến tận cửa, thật hâm mộ a” Tần Mộng Ảnh nhéo hông Lạc Nam, với ánh mắt của nàng đương nhiên nhận ra thiếu nữ gọi Lý Trúc Loan kia có hảo cảm với người này.

“Nàng mang ta trở về khách sạn cho nhanh! Cơ Băng tình huống gấp lắm rồi” Lạc Nam trong lòng cười khổ đánh trống lãng, hắn cũng không ảo tưởng đến mức nghĩ người ta vừa gặp mặt đã thích mình, chắc chỉ đơn thuần hâm mộ thực lực của mình mà thôi.

“Hừ, Tố Mai bám chặt lấy tỷ” Tần Mộng Ảnh cũng biết cứu người quan trọng, nàng nhìn Bạch Tố Mai ra hiệu, lại nắm lấy tay Lạc Nam, linh lực toàn thân vận chuyển.

Vèo.

Ba thân ảnh biến mất trên đường cái, Trần Giang ngơ ngác cười khổ, đành phải cuốc bộ trở về, bất quả nghĩ đến Thổ Sư Thuẫn lần này được công tử mua cho, trong lòng đắc ý, miệng huých sáo vi vu.

Trong Quân Lâm khách sạn, Lạc Nam và Tố Mai đã cùng lúc tiến vào Linh Giới Châu, Tần Mộng Ảnh cũng biết bên trong sắp xảy ra chuyện gì nên đỏ mặt không thèm vào.

Bạch Tố Mai mặc dù gấp gáp muốn giao phối cùng công tử, bất quá nghĩ đến tình huống của Cơ Băng nên ngoan ngoãn đứng im một bên.

Lạc Nam cưng chiều vuốt ve gương mặt nàng, lúc này mới bước đến giường ngọc đã thu vào trước đó.

Bên trên giường ngọc, giai nhân có gương mặt tuyệt trần y hệt Cơ Nhã vẫn yên tĩnh nằm đó, cường giả Hóa Thần Viên Mãn vẫn không chịu nổi việc linh hồn bị thương nghiêm trọng.

Lạc Nam cũng không ngần ngại, quyết đoán cởi bỏ cung trang xanh biếc trên người nàng.

Từng tất da thịt từ từ hiện ra, Lạc Nam chỉ có thể dùng từ “Tuyệt hảo” để hình dung nàng, hít sâu một hơi, hắn bỏ luôn yếm đào cùng tiểu khố thơm ngát.

Da thịt mềm mại nhu mềm như mỡ, bộ ngực tròn trịa cao vút, quanh hai hạt đỏ xinh núm vú là hai vầng hồng nhuận như được vẽ thành, bụng nhỏ trơn nhãn được cái rốn mê người tô điểm, chân ngọc thon dài đầy đặn khép hờ, bên giữa là âm đạo xuân quang vô hạn, bên trên có một chùm cỏ nhỏ được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, chân tay nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn mỹ đến cực điểm.

Bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở, Cơ Băng vẫn hai mắt khép chặt, đương nhiên không biết bản thân bị “kẻ gian” lột trần.

Nhìn ngắm ngọc thể mê người của giai nhân thoáng chốc, Lạc Nam ý niệm vừa động, một quyển thần thánh trang nghiêm ngọc bội xuất hiện, bên trên điêu khắc lấy một vị tiên nữ trần như nhộng, bất quá xung quanh nàng có một cự long hùng dũng uốn lượng bao phủ, che lắp toàn bộ cảnh xuân, cao quý đến cực điểm.

“Long Tiên Thánh Điển a, hy vọng không để ta thất vọng”

Lạc Nam cắn lấy đầu lưỡi, một ngụm tiên huyết phun lên ngọc bội, vô biên đại hãi tin tức tràn vào não hắn.

“A” Lạc Nam bất chợt thét thảm.

“Chủ nhân” Bạch Tố Mai lo lắng đến cực điểm, vội vàng ôm hắn vào lòng ngực.

Lạc Nam ôm đầu gầm thét, lượng thông tin nhận được lần này quá mức khủng bố, quá mức ảo diệu, khiến toàn bộ linh hồn hắn đau nhức kịch liệt, như có hàng vạn mũi kim đang trực tiếp may vá tin tức vào trí nhớ mình.

Bất quá mặc dù đau, nhưng còn thua xa lần Bất Hủ Diễn Sinh Kinh khảo nghiệm, ít nhất lần này hắn còn có thể gầm thét.

Một lát sau, thân thể ướt đẫm vì mồ hôi, Lạc Nam chật vật đứng dậy, bất quá hai mắt hắn lúc này hưng phấn đến cực độ, một mặt mừng rỡ như điên, thậm chí đau đơn dường như tan biến.

Hiển nhiên Long Tiên Thánh Điển quá mức thần kỳ, con hàng này bị kích thích nên vui vẻ như thế.

Theo ngọc bội truyền thừa, Lạc Nam biết được Long Tiên Thánh Điển gồm nhiều tần khác nhau, bất quá với thực lực hiện tại hắn chỉ miễn cưỡng tu được nhất tầng.

Hơn nữa công pháp này có thể thông qua quá trình giao hợp truyền thụ cho bạn tình khác giới.

“Tố Mai, cởi y phục cho ta” Lạc Nam nhìn nàng ôn hòa nói, hắn muốn trãi nghiệm được nữ nhân của mình hầu hạ chăm sóc.

“Vâng” Bạch Tố Mai nhoẻn miệng cười xinh đẹp, đôi tay tinh xảo như ngọc tỉ mỉ lột từng lớp y phục trên thân nam nhân, chứng kiến từng muối cơ cường tráng dần dần xuất hiện, hô hấp nàng trở nên dồn dập, hai mắt mê ly.

Lạc Nam cũng không rãnh rỗi, hắn ôn nhu cởi bỏ Tiên Lữ Tình Duyên Y trên người nàng, thân thể thánh khiết đến cực hạn lại xuất hiện, bộ ngực run rẩy đong đưa trước mặt, cỏ nhỏ trắng bạc che phủ âm đạo chật hẹp đang rỉ nước.

Lạc Nam đưa tay vuốt ve hai mép khe thịt ẩm ướt, lại xoa nhẹ bầu vú căng tròn của nàng, hắn cười trêu hỏi: “Nứng không bảo bối?”

“Ưm, thiếp động dục rồi” Bạch Tố Mai rên khe khẽ, xà yêu tính dâm cực mạnh, dù bề ngoài thánh khiết điều đó vẫn không thay đổi.

“Hiện tại ưu tiên cho người bệnh, sẽ sủng hạnh nàng sau” Lạc Nam cúi đầu mút nhẹ đôi mô đỏ như an ủi, lúc này tiến về giường ngọc.

Hắn cúi người bế thân thể trần truồng của Cơ Băng, cảm nhận da thịt mát lạnh của nàng, Lạc Nam thoải mái hừ một tiếng.

Giường ngọc là một huyền cấp pháp bảo có thể ôn dưỡng linh hồn, bất quá công dụng không quá lớn, Lạc Nam không nhẫn tâm tắm lưng trần trắng mịn của nàng nằm trên thứ cứng cáp đó.

Đặt Cơ Băng lên giềng nệm mềm mại lần trước Trần Giang mua sắm, Lạc Nam đỡ nàng ngồi trong lòng mình, tách ra đôi môi tái nhợt nhưng thơm ngát, cái lưỡi cấp tốc tiến vào, hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay xoa bóp bầu vú căng tròn, thỉnh thoảng xoe xoe nhéo nhéo cái núm nhỏ xinh, một tay khác đã tìm đến hạt le tròn trịa đó trêu chọc.

Đối với trường hợp của Cơ Băng, Lạc Nam biết không thể ôn hòa từ tốn, phải trong thời gian nhanh nhất kích thích dục vọng trong người nàng, từ đó nhanh chóng kết hợp để chữa trị.

Vì thế Lạc Nam đẩy nhanh tốc độ, miệng nút lưỡi nàng chùn chụt, bầu vú bị xoa nắn đỏ hồng, bên ngoài âm đạo liên tiếp đón nhận bàn tay tò mò thám hiểm.

Bạch Tố Mai sao có thể chịu được tình cảnh dâm mỹ này, nàng trườn thân lên giường, áp lấy bộ cực bự của mình vào lưng nam nhân, cái lưỡi thơm tho liếm láp vành tai hắn,bàn tay nhỏ nhắn tìm đến dương vật gân guốc to dài nắm lấy, nàng bắt đầu vuốt ve.

Hít

Lạc Nam sung sướng trước sự phục vụ của giai nhân, càng thêm ra sức kích thích Cơ Băng trong lòng ngực.

Bất quá bàn tay nơi âm đạo mặc dù hơi ẩm ướt, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ, dương vật của hắn quá to, nếu vội vã sẽ tổn thương cô bé của nàng, Lạc Nam sao có thể dùng hư hàng của vợ tương lai?

Hắn tách môi khỏi cái miệng ngọt ngào tuyệt mỹ, cúi người xuống tìm cái âm đạo mê người kia.

Đỏ hồng, sạch sẽ, mềm mại.

Như một đóa hoa e lệ khép kín, tràn đầy mùi hương đặc trưng của nữ tử khiến Lạc Nam xao xuyến.

Không chần chờ, cái lưỡi liếm nhẹ hột nhỏ trên hai cánh hoa.

“Hưm, ừm” Giai nhân kiều hừ một tiếng, xen lẫn đau đớn nơi linh hồn.

Lạc Nam trong lòng tê rần, hận không thể lập tức trị liệu cho nàng, hắn vừa bú liếm đóa hoa thơm ngát vừa nhìn Tố Mai ôn hòa nói: “Nàng hôn Cơ Băng hộ ta, xoa ngực nàng ấy mạnh vào”

Bạch Tố Mai hiểu ý, nàng kê đôi môi đỏ mộng ướt át của mình vào khuôn miệng mát lạnh đó.

Chụt chụt

Hai cái lưỡi nhỏ quấn chặt lấy nhau, hai vị tuyệt sắc giai nhân môi hòa môi, cảnh tượng đủ sức cám dỗ bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ.

Mà bàn tay tinh xảo khéo léo của Tố Mai cũng xoa nắn bầu ngực không thua kém nàng của nữ tử.

Lạc Nam chứng kiến cảnh tượng này, dương vật như muốn nổ tung, chỉ hận không thể đè hai nàng ra sủng hạnh.

Cái lưỡi tách hai mép môi thịt, chen vào cửa động ấm áp chật hẹp.

Hương vị nữ nhân trinh trắng tuyệt vời làm sao, hắn say sưa bú mút, dâm thủy Cơ Băng cũng róc rách chảy ra.

Chợt, một luồng nước ấm bắn thẳng vào mặt hắn.

Lạc Nam hai mắt trợn tròn, nuốt hết làn thủy, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

“Chủ nhân, Nàng nhạy cảm ở vùng nách nha, thiếp liếm nhẹ đã run rẩy cả người” Bạch Tố Mai cười nói, khuôn mặt hồng hào đầy dâm mỹ.

Lạc Nam sắc mặt cổ quái, quả thật gương mặt Cơ Băng lúc này loáng thoáng có một tia sung sướng, hắn chồm đầu lên hôn nhẹ vào khe nách nàng.

“Ưm, hừ” Cơ Băng hừ một tiếng, làn da càng thêm đỏ ửng.

Lạc Nam vui mừng, hít hương thơm mát lạnh từ thân thể nữ tử, như phát hiện tân đại lục liếm láp khắp vùng da mềm dưới cánh tay nàng.

Cơ Băng run rẩy càng thêm kịch liệt, bên dưới dâm thủy đã sớm ướt đẫm giường đệm.

Lạc Nam cười khổ, sớm biết vị trí đó của nàng nhạy cảm như vậy thì tốt rồi,hắn nhìn Bạch Tố Mai khích lệ: “Bảo bối, làm tốt lắm”

“Để thiếp bú cho chàng!” Bạch Tố Mai hai mắt mê ly, biết Lạc Nam sắp chinh phạt Cơ Băng, nhìn dương vật còn khô ráo của hắn, nàng dịu dàng nắm lấy nó đề nghị.

“Chỉ được dâm trước mặt ta, biết không?” Lạc Nam nhéo nhéo mặt nàng, Tố Mai của hắn không hổ là xà yêu, ngày càng dâm đãng.

“Thiếp chỉ thuộc về chủ nhân, cũng chỉ dâm trước mặt chủ nhân, trong mắt người khác thiếp là tiên tử” Bạch Tố Mai hơi thở như hoa lan liếm môi nói.

Cái miệng nhỏ nhắn đã mở ra, ngậm lấy dương vật của chủ nhân mình, bắt đầu liếm láp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.