Yêu Người Cô Đơn

Chương 65-66

trước
tiếp

Chương 65: Tính Toán

Tô Vũ Khởi lắc đầu, ngồi xuống ôm chú chó con lên, nhẹ nhàng vuốt ve làm nó thoải mái đến mức nheo mắt lại, lè lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ cằm của cô.

“Nhìn em không giống mấy người cô đơn, nhưng mà nội tâm em thế nào nhất thời chị không đoán được, em cho chị thời gian để chị tìm hiểu là được.”

Tân Lạc Ngữ cười to: “Haha, vậy chị định tìm hiểu bằng cách nào, lắp camera ở nhà em à?”

“À ha, đấy là em nói đấy nhé, chị không có miễn cưỡng em đâu đấy. Nếu đã làm thì làm đến cùng, WC, nhà bếp, phòng tắm, chỗ nào em cũng phải lắp cho chị!”

“Trời chị hai, chị tha cho em đi!” Tân Lạc Ngữ run lẩy bẩy: “Bao nhiêu con mắt cùng lúc nhìn em như thế, em không muốn nửa đêm gặp ác mộng đâu, lỡ đụng phải mấy thứ ma quái gì chắc chết thôi? Chị không xem mấy cái video chia sẻ trêи mạng à? Có người quay được trong nhà mấy hình ảnh rất kinh dị, em lỡ xui xem được, làm em sợ mất mấy ngày.”

“Thật hay giả vậy?” Tô Vũ Khởi thấy cô nói rất nghiêm túc nên cũng hơi sợ, tự nhiên rùng mình: “Quay thấy cái gì?”

“Quay được trong phòng ngủ tự nhiên xuất hiện một cái xác đã biến thành màu đen, mặt mũi đều là máu, mắt trợn to ra!”

Tô Vũ Khởi muốn nôn rồi: “Sau đó thì sao?”

“Bị con mèo lôi đi.”

“Con mèo?” Tô Vũ Khởi sững sờ, rồi lập tức hiểu ra: “Cái xác đó là con chuột hả?”

Tân Lạc Ngữ phụt cười, nhảy cẫng lên ghế sofa, đắc ý nói: “Chị và Tâm Kỳ đúng là đồng lòng thật í, em kể chuyện này cho nhiều người nghe rồi, nhưng chỉ lừa được mỗi hai người! Hahaha, nhìn mặt chị hài ghê.”

“Tại em hù chị trước! Ai nói em là chị sợ? Chị làm bộ đó.” Tô Vũ Khởi vừa nói vừa lấy cái gối ôm trêи ghế sofa đánh Tân Lạc Ngữ: “Em quậy quá đi!”

“Ừ ha ừ ha, giả bộ giống ghê.” Tân Lạc Ngữ đẩy tay cô ra: “Vậy xin hỏi con chó nhà em làm nên tội tình gì mà chị bứt lông của nó vậy? Mặc dù nó hiền hiền thế thôi nhưng nó cũng biết đau đó.”

Tô Vũ Khởi kinh ngạc nhìn nắm lông trong lòng bàn tay, hic, là mình sợ quá nên bứt xuống thật sao? Sao không có cảm giác gì hết trơn vậy?

“Ặc… cái này… chó mèo hay rụng lông mà, con mắt nào của em thấy chị bứt chứ?” Một là nhận, còn không là cô sẽ nhất định chơi xấu đến cùng, đánh chết cũng không nhận mình bị hù sợ: “Không phải tại chị.”

“Woah, gây án xong bỏ chạy nha, cẩn thận không nó cắn chị ấy.”

“Cắn gì mà cắn, nếu chó nhà em mà cắn chị thì em cứ lo chuẩn bị trả tiền thuốc men trước đi. Đúng rồi, lần trước ở triễn lãm nhϊế͙p͙ ảnh, chị thấy tác phẩm của em ở đó. Kiều Hi bảo lúc đó em cũng ở gần đấy, sao chị không tìm được em nhỉ? Gọi điện thoại cũng không bắt máy, bận gì à?”

“Lúc đó bạn của em xảy ra chút chuyện nên em phải đi gấp. Chị và bạn gái của chị nhìn rất xứng đôi, lần đầu tiên gặp đã thấy dễ chịu rồi, bây giờ mới có cơ hội nhìn kỹ hơn, đúng là rất ổn.”

“Thôi thôi, đừng có nịnh chị, cái miệng ngọt dã man luôn. Lần sau chị sẽ mời em ăn cơm, sẵn giới thiệu Lý Hinh cho em biết, là người chị từng kể với em đó, cậu ấy cũng hào hứng muốn biết em lắm.”

“Sao nhiều chị thế, em sợ áp lực lắm.” Tân Lạc Ngữ như có vẻ vừa mừng vừa lo, ngồi khoanh chân lại dựa vào vai Tô Vũ Khởi: “Lỡ làm chị mất mặt thì biết làm sao bây giờ.”

“Dễ thôi, đến đó chị nói chị không biết em là được.” Tô Vũ Khởi đột nhiên nhớ ra gì đó, chớp mắt một cái rồi lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào người Tân Lạc Ngữ: “Này, tác phẩm kia của em có ý nghĩa là gì đấy? Kể chuyện xưa của em cho chị nghe xem nào?”

“Cái gì mà ý nghĩa nghe ghê gớm vậy, làm gì có ý gì đâu.” Tân Lạc Ngữ gãi gãi lỗ tai, cười ha hả đáp.

“Thế sao tựa đề gọi là chờ đợi?”

“Thì chờ cái người bỏ đi quay đầu nhìn lại đó.” Vẻ vui cười trêи mặt Tân Lạc Ngữ biến mất, cô ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào trần nhà: “Rất nhiều người đều có chuyện cũ của riêng mình. Nếu như có một ngày.. Mà thôi bỏ đi, không cần có nếu như.”

“Em đang chờ ai đó quay lại sao?”

Tân Lạc Ngữ nháy mắt, rồi lắc đầu: “Em chờ người quay đầu thì không có, còn người chờ em quay đầu lại có rất nhiều.”

“Chị ói bây giờ.”

Ba chú chó bên cạnh thay phiên chạy tới chạy lui, cái đuôi liên tục tung tẩy, còn hai người trêи ghế huyên thuyên hết chuyện nọ đến chuyện kia, trêи trời dưới đất gì cũng nói được. Tô Vũ Khởi bị Tân Lạc Ngữ chọc cười không ngừng, đã rất lâu rồi cô không nói chuyện cùng ai vừa lâu vừa vui vẻ đến thế. Cô thử ngẫm nghĩ không biết Tân Lạc Ngữ hấp dẫn mình ở phương diện nào, sau đó đưa ra một kết luận, Tân Lạc Ngữ là sinh viên mới bước vào đời, tâm tư đơn giản, em ấy dùng trăm phần trăm sự thẳng thắn để đối xử với mình, điểm Tô Vũ Khởi thích ở Tân Lạc Ngữ là sự thẳng thắn và chân thành.

Xã hội hiện đại khiến con người ngày càng biến chất, ngày càng trở nên ích kỷ, chỉ biết lợi ích của riêng bản thân mình. Đấu đá nhau, thượng đội hạ đạp, trăm phương ngàn kế hãm hại nhau, những năm qua cô từng gặp rất nhiều, dùng nhiệt tình đối xử đồng nghiệp, nhưng có mấy ai chân chính dùng thật tâm để đối lại với mình?

Kết quả là cuộc sống sẽ từ từ bào mòn đi các góc cạnh xù xì trong con người bạn, biến bạn trở thành một người không còn cá tính riêng, chỉ biết xử sự khéo léo, co duỗi đều được. Học cách làm người, giữ được quan hệ giữa người và người, vất vả biết bao nhiêu.

Nói chuyện với Tân Lạc Ngữ, Tô Vũ Khởi không cần kiêng kỵ quá nhiều, cũng không cần nghĩ ngợi gì cả. Cảm giác này rất an toàn, rất quen thuộc, làm cô nhớ lại thời học sinh của mình. Thời đó cô cũng từng là một người thẳng thắn, dù có phạm sai lầm hay tính khí bốc đồng dẫn đến rắc rối cũng bất chấp hậu quả, dũng cảm theo đuổi người mình yêu. Có điều thời gian không chờ một ai cả, các cô rồi cũng lớn, tuổi trẻ không bao giờ là mãi mãi, không cách nào đứng yên tại chỗ chờ bạn vĩnh viễn không thay đổi. Nhiều năm trước cô cũng giống như bao học sinh khác trêи đời này, chuyện buồn phiền chỉ xoay quanh đi học và thi cử, lúc ấy thầy cô hay thở dài lắc đầu nói, chờ các em bước vào đời sẽ hiểu rằng, quãng đời đẹp nhất chính là thời học sinh.

Ai chẳng có một thời ngỗ nghịch, một thời buồn chán chẳng muốn đi học, đợi được bản thân đi qua hết gần hai mươi năm dưới mái trường, kết thúc cuộc đời học sinh, mới cảm nhận được lời thầy cô đúng đến thế nào.

Có mất mát mới hiểu được quý trọng, có vội vàng cất bước đi tìm cảnh hay ý đẹp trong suốt cuộc đời, đến thời khắc cuối cùng mới nhận ra rằng phong cảnh đẹp nhất đã âm thầm rớt lại sau hành trình vội vã, những năm tháng đẹp nhất, đã không có cách nào tìm về. Đây chính là hiện thực cuộc sống, không có mơ mộng, không có lãng mạn, nhiệt huyết dũng cảm trong tim đều bị thế tục hao mòn sạch sẽ, giấc mơ xưa có còn cất cánh hay không, các cô có còn lòng tin sẽ bảo vệ được người mình chờ đợi hay không?

———————-

“Hàn Yên, qua giúp chị nhìn xem file này có gì sai không?”

“Ừ.”

Trương Mạn lôi cái ghế Cố Hàn Yên đang ngồi qua bên cạnh, mở rộng hai cánh tay rồi ôm cứng lấy cô: “Ôi trời ơi, mắt chị hoa hết rồi, cái cổ không còn cử động được đây này, cho chị dựa chút đi.”

Cố Hàn Yên lắc đầu, cười nói: “Ai kêu chị bán mạng thế, sếp có cầm roi chạy theo sau chị đâu. Buổi trưa nghỉ thì không nghỉ đi, sao vậy, tâm trạng không tốt à, cãi nhau với anh nhà à?”

“Đừng có nói về anh ta với chị nữa, vừa nghe đã thấy bực mình rồi.”

“Haiz, thiệt là, anh ấy trêu gì chị vậy?”

“Vua nói dối, nói sẽ đến thăm chị, tưởng sao lại đi công tác, hẹn hết lần này đến lần khác. Ngày phép của chị vì anh ấy làm rối tinh rối mù, bực chết đi được.”

“Đàn ông đó mà, lúc nào cũng lấy sự nghiệp làm đầu, đó là ngươi ta có trách nhiệm, chẳng lẽ phải chơi bời lêu lổng chị mới hài lòng?”

“Đó, Trương Mạn, em đừng có hở chút là giận, vừa muốn đàn ông có tiền vừa muốn đàn ông lúc nào cũng ở bên mình, làm sao vẹn toàn đôi bên được.”

“Này, em chỉ càu nhàu chuyện anh ấy hứa không giữ lời thôi, tự nhiên anh ở đâu nhảy vào phát ngôn làm gì?” Trần Sâm tự nhiên ở đâu xía vào, bị Trương Mạn cho ngay một ánh mắt sắc lẹm như dao: “Đàn ông mấy anh lúc nào chẳng đứng ở lập trường của mình rồi biện hộ thay mình, lúc nào cũng muốn phụ nữ thông cảm, vậy sao không thông cảm cho phụ nữ trước đi?”

“Ai không thông cảm cho phụ nữ?”Trần Sâm nhíu mày, ưỡn ngực bày tỏ lời thề son sắt: “Sao em biết anh không biết thông cảm cho phụ nữ, anh là một người đàn ông vừa tốt vừa dịu dàng, một người bạn trai đa zi năng, em đừng hở chút là liệt anh vào hàng ngũ đàn ông xấu được không. Làm bạn gái của anh bảo đảm hạnh phúc vô bờ!”

“Đa zi năng cái gì, lại còn tốt bụng dịu dàng nữa, tự mình quảng cáo vừa vừa thôi, anh chém quá gió thổi bay bây giờ.”

“Thật mà, em không tin cứ hỏi Hàn Yên xem, đến ba mẹ em ấy cũng vô cùng thích anh. Đừng nói anh không cho em biết, anh chính là bạn của các bà nội trợ, ra tay chỉ có chuẩn. Đây là do vấn đề nhân cách biết không, em đi tìm đâu ra người đàn ông tốt người anh em tốt như anh?”

“Không phải chứ?” Trương Mạn kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn thái độ của Cố Hàn Yên rồi nhỏ giọng nói: “Hàn Yên, anh ta qua nhà em? Còn gặp cha mẹ em? Còn có vẻ rất thân nữa? Từ khi nào vậy?”

Cố Hàn Yên bất đắc dĩ: “Từ hôm ba mẹ em đến thăm em đó, em hẹn họ về nhà ăn cơm chung, lúc đi về vội vàng, thang máy lại hỏng nên bị té cầu thang, chân bong gân nên anh ấy đưa em về mới gặp được ba mẹ em. Kể từ đó mẹ em suốt ngày kiếm cớ mời anh ta đến nhà chơi, đầu em sắp điên rồi này.”

“Ặc ặc, cái ông này đúng là quá thể rồi, định đi đường tắt vào nhà em à! Em phải cẩn thận đó, đừng có lơ là. Chuyến này anh ta đặt cược vào ba mẹ em, nịnh nọt người lớn trong nhà, sau này theo đuổi em sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, có ba mẹ em đứng ra thuyết phục cơ mà, nói thẳng ra chỉ cần em gật đầu là hai người xem như chuyện đã rồi. Đến đó gạo đã nấu thành cơm, chả cần củi lửa nữa! Trần Sâm này nếu không nói chị thực sự không nhìn ra, thì ra anh ta khôn lỏi như vậy!”

“Có cần nghiêm trọng vậy không? Chắc chỉ tình cờ thôi, Trần Sâm không làm vậy đâu. Hơn nữa chỉ có một mình mẹ em nóng vội thôi, ba em không nói gì cả, nếu em không đồng ý thì mẹ em làm gì được.”

“Tình cờ gì, một hai lần thì còn gọi là tình cờ, ba bốn lần còn tình cờ chỗ nào? Anh ta với mẹ em ắt hẳn sau lưng em bàn tính xong xuôi hết rồi, hoặc mẹ em hứa hẹn gì đó thôi, chứ nếu không có lý nào bị em từ chối còn đường đường chính chính qua nhà em nhiều thế làm gì? Chị nghĩ em nên có chuẩn bị trước đi, chuyện của em và Vũ Khởi chắc không giấu được lâu đâu, kiểu gì mẹ em cũng sẽ phát hiện, còn không bằng cho mẹ em một cái phòng bị trước. Cứ chủ động thẳng thắn thôi, còn hơn cứ để vài ngày mẹ em lại qua nhà em thuyết giáo, Trần Sâm đứng vững như thạch, em làm sao chịu nổi.”

Cố Hàn Yên ngừng tay, nhìn qua Trần Sâm một chút. Cô nhớ lại đêm hôm đó Hàn Tuệ từng động vào túi xách của mình, mẹ muốn tìm cái gì? Tính tình của mẹ thế nào cô không phải không biết, từ nhỏ đến lớn đều thích tự quyết thay cô, nhưng mà, thật sự sẽ làm chuyện quá đáng đến mức cùng người ngoài tính toán cô hay sao?

Chương 66: Yêu Em Thật Lòng

Trước giờ tan tầm Cố Hàn Yên nhận được điện thoại của Tô Vũ Khởi, vừa hết giờ cô liền thu dọn đồ đạc rồi đến quán cà phê tìm người.

Đẩy cửa kính ra, đi lên tầng hai, cô đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy người mình cần tìm đang nghiêng đầu bên cửa sổ, tựa lưng vào ghế trứng, hai tay ôm áo khoác, nhìn dáng vẻ có lẽ đang ngủ gật.

Cô bước chậm lại, mặc dù có tiếng nhạc êm đềm kết hợp nhưng Cố Hàn Yên vẫn cố đi thật khẽ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Khởi.

Trêи bàn có nửa cốc cà phê đã nguội, gói sữa và đường để bên ngoài vẫn còn nguyên, Tô Vũ Khởi không hề nhận ra trêи ghế có thêm một người, tiếp tục ngủ say sưa như trước. Hôm nay Tô Vũ Khởi mặc bộ công sở màu đen, dưới cổ áo có cài một cái trâm cài áo hình bướm rất đẹp, tóc xoăn mềm mại xõa lên vai, đôi môi mỏng khẽ mím, khóe miệng còn vương chút bọt cà phê.

Cố Hàn Yên càng nhìn càng thấy cô đáng yêu, không nhịn được nữa, cô nhìn quanh quất một vòng, vị trí này nhờ có ghế trứng nên rất kín đáo, trêи tầng hai cũng vắng thưa người. Đầu ngón tay khẽ nhịp mấy cái trêи bàn, sau đó bưng lên cốc cà phê Tô Vũ Khởi đã uống một nửa hớp một ngụm.

Cố Hàn Yên đổ người về phía trước, dán lên bờ môi xinh của Tô Vũ Khởi.

Đột nhiên cảm giác ẩm ướt và ấm áp len vào trong miệng làm đôi mi Tô Vũ Khởi khẽ run run rồi mơ màng mở mắt ra, còn chưa rõ tình hình thì cà phê vừa đắng vừa thơm đã trôi vào cổ họng.

Thủ phạm vẫn ung dung khoanh tay bắt chéo chân ngồi bên trái cô, trêи mặt nở nụ cười gian, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi bảo: “Tỉnh chưa?”

Tô Vũ Khởi vuốt mặt ngồi thẳng dậy, đờ đẫn nhìn Cố Hàn Yên một lúc mới hiểu ra cà phê vừa đưa vào miệng nghĩa là gì, gò má lập tức đỏ hây hây: “Chị bị dở người à, đây là ở bên ngoài đó, sao chị to gan thế, lỡ người khác thấy được biết làm sao giờ?”

“Không sao, chị quan sát địa hình kỹ lắm rồi, không ai thấy đâu. Em biết chọn chỗ ngồi ghê, còn ngủ ngon như thế nữa, chị cứ ngỡ em cố tình dụ dỗ chị ấy chứ.”

Cố Hàn Yên kéo vai Tô Vũ Khởi dựa vào người mình: “Sao trông em mệt vậy, uống cà phê cũng không tỉnh táo nỗi, mệt lắm à?”

Tô Vũ Khởi lắc đầu: “Không mệt lắm, tại chờ chị lâu quá. Ở đây lại mở nhạc nghe rất êm tai nên ru em ngủ lúc nào không hay.”

“Nếu vậy có lẽ chị phải đi nói với phục vụ một tiếng, yêu cầu bọn họ lần sau không nên mở nhạc có tác dụng thôi miên như này nữa? Thôi đừng ngủ nữa, em đói chưa, muốn ăn gì không, chị gọi phục vụ đến đặt món nhé.”

“Ừ, em muốn ăn cháo trứng bách thảo nấu với thịt bằm.”

“Ở đây không có.”

“Vậy..canh phù dung?”

“Tiểu thư, em có biết kiểu của em ở nhà hàng tây còn gọi món hoa gọi là gì không?” Cố Hàn Yên vừa bực bội vừa buồn cười, véo má Tô Vũ Khởi một cái: “Cuối cùng là em muốn ăn no hay ăn chơi? Ăn mì ý hay bò bít tết, thôi để chị chọn luôn cho. Phục vụ, chúng tôi muốn chọn món.”

“Vâng, hai chị muốn đặt món nào ạ?”

“Cho hai phần bò bít tết, chín bảy phần nhé. Ở đây có trà không? Tôi khát nước.”

“Vâng, sẽ lên ngay ạ.”

Nhân viên phục vụ viết phiếu xong, cài bút bi lên túi áo rồi đi đến xe đẩy nhỏ lấy cốc trà nóng đến.

“Rầm!”

Trong quán đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, âm thanh này trong tiếng nhạc êm dịu đặc biệt chói tai. Trong góc có một người vọt ra, đoạt lấy cốc trà nóng trong tay phục vụ rồi tạt vào người Tô Vũ Khởi.

Người phục vụ kinh ngạc quát to lên: “Này! Bà làm gì vậy!”

Tô Vũ Khởi bất ngờ bị dội ướt nửa thân trêи, nước trà nóng len theo cổ áo chảy vào bên trong, Cố Hàn Yên vội vàng cầm khăn giấy lau cho cô, đang lúc tức giận quay mặt lại thì ngây ngẩn cả người.

“Mẹ?”

Hàn Tuệ vẫn cầm cái cốc rỗng trong tay đứng ở cạnh bàn, sắc mặt đỏ bừng, bà run rẩy đẩy cái cốc trả lại cho nhân viên phục vụ, rồi giơ tay cho Cố Hàn Yên một cái tát vào mặt.

“Đồ bất hiếu! Cô nói cho tôi biết cô đang làm gì, hai người các cô đang làm cái gì!”

Cái tát này của Hàn Tuệ rất mạnh làm cho gò má Cố Hàn Yên lập tức sưng đỏ, dấu vân tay hiện lên rõ ràng làm tim Tô Vũ Khởi đau nhói. Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ má Cố Hàn Yên lại bị Hàn Tuệ đánh tiếp lên một cái, mu bàn tay lập tức đỏ rần chẳng khác gì má Cố Hàn Yên.

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!?”

Cố Hàn Yên nắm chặt tay Tô Vũ Khởi, đẩy cô ra sau lưng mình để bảo vệ: “Mẹ muốn hỏi gì, muốn nói gì, muốn nổi nóng gì thì cứ phát lên người con là được, tại sao lại đánh em ấy?”

“Sao, bây giờ cô còn đau lòng cho cái thứ hồ ly này à!” Hàn Tuệ liếc nhìn Tô Vũ Khởi bằng đôi mắt sắc như dao, sau đó kéo tay Cố Hàn Yên đi ra cửa: “Cô đi ra đây cho tôi, theo tôi về nhà ngay!”

“Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mẹ đừng như vậy!”

Tô Vũ Khởi hoàn toàn hoảng loạn, cô vơ lấy túi xách và áo khoác rồi vội vàng đuổi theo. Trong góc phòng có một ánh mắt dõi theo các cô sít sao, tay nắm chặt quả đấm đập lên bàn một cái thật mạnh.

“Cô ơi! Cô đừng làm thế, cô nghe cháu nói được không?”

“Cô câm miệng! Đừng có gọi cô cô nghe thân thiết thế! Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi!” Hàn Tuệ quay lại đẩy Tô Vũ Khởi ra, chĩa ngón tay vào cô hung hăng quở trách: “Lúc mới gặp tôi còn rất thích cô, cảm thấy đây là một cô gái có tính tình tốt, vừa hiểu chuyện lại biết nghe lời, kết quả là cô dụ dỗ con gái tôi! Cô không có mặt mũi à? Có biết thể diện là gì không? Người nhà của cô có biết dạy cô không? Sinh cô ra để cô làm hư con gái nhà người khác à!”

Lúc này ngoài trời đã tối, lại còn là thời điểm tan tầm nên dòng người xe cộ trêи phố vô cùng đông đúc. Giọng nói của bà rất lớn, ồn ào đến nỗi người đi trêи đường đều dừng lại xem, chẳng khác gì xem hài kịch.

“Mẹ!” Cố Hàn Yên tức giận giũ tay Hàn Tuệ ra: “Mẹ đừng mắng em ấy, là lỗi của con, là con yêu em ấy trước, là con đồng ý yêu em ấy, không có cái gì gọi là dụ dỗ hết, con yêu em ấy là thật lòng mình!”

“Con! Con! Có phải con muốn chọc mẹ chết mới vừa lòng không!” Hàn Tuệ tức giận đến nỗi muốn đánh thêm cho cô một cái bạt tai. Cố Hàn Yên nhắm mắt lại mặc cho bà đánh, Tô Vũ Khởi vội xông lên trước nắm lấy cánh tay Hàn Tuệ, nước mắt không kìm được tuôn rơi, cầu khẩn bà: “Cô, cô đừng đánh chị mà, cháu xin cô, đừng đánh chị…”

“Cô đừng có đụng vào tôi!” Hàn Tuệ né tay của Tô Vũ Khởi ra: “Nếu không nhờ cô thì con gái tôi làm gì biết cãi tay đôi với tôi! Là cô dụ dỗ dạy hư nó, Tô Vũ Khởi, cô là đồ khốn nạn, sao trước đây tôi không sớm nhìn ra cô là đồ con gái mưu mô vậy chứ! Cô có biết xấu hổ hay không?”

“Đủ rồi! Mẹ không biết gì về em ấy, đừng tùy tiện kết luận nói Vũ Khởi thế này thế kia!” Cố Hàn Yên đứng giữa hai người, nhìn Tô Vũ Khởi đang ràn rụa nước mắt, cắn răng trừng mắt nhìn mẹ của mình: “Không phải mẹ nói mẹ đi về sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây, có phải mẹ vẫn luôn theo dõi con không?”

“Tôi mà về là cô muốn làm gì thì làm có phải hay không! Nếu sớm biết người cô thích là con gái thì có đánh chết tôi cũng không cho cô ở chung với nó!”

Hàn Tuệ thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sợ có người quen nhận ra nên nhỏ giọng mắng: “Tôi đang ở nhà dì của cô, định tìm cách đợi cô và người cô thích gặp mặt thì ra xem người con rể này có hợp nhãn hay không, không ngờ không nhìn thì thôi, vừa nhìn cứ như không tin nổi vào mắt mình, người cô thích lại là phụ nữ! Cố Hàn Yên, mẹ nói cho con biết, mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện con không kết hôn còn ra ngoài chơi bời lêu lỏng với người phụ nữ này, con lo mà đuổi cô ta đi đi!”

Cố Hàn Yên không thể tin nổi nhìn Hàn Tuệ, cô không nghĩ mẹ sẽ theo dõi mình, còn nói ra những lời độc ác như vậy, càng không nghĩ bà sẽ dùng phương thức thô lỗ để đối xử với Tô Vũ Khởi. Lòng cô như nát ra từng mảnh, cô nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tô Vũ Khởi, nhìn chằm chằm Hàn Tuệ, một giây, hai giây, như muốn nhìn cho rõ người mẹ trước mặt mình.

Hàn Tuệ bị ánh mắt kỳ lạ của Cố Hàn Yên làm cho rất khó chịu, giống như bà không phải là mẹ của cô mà chỉ là một người xa lạ, không nhịn được lên tiếng: “Con nhìn mẹ chằm chằm làm gì!”

Cố Hàn Yên lắc đầu, cười khổ nói: “Hôm nay con mới nhìn rõ được, người sinh con ra nuôi con lớn lên, hóa ra lại có dáng vẻ như thế này…”

“Hàn Yên, dù gì mẹ cũng là mẹ của con, con hãy nghe mẹ khuyên, đừng dính vào cô ta nữa, mẹ và ba con lớn tuổi rồi, con để chút mặt mũi cho ba mẹ được không. Đừng ích kỷ nữa, đừng tùy ý làm bậy nữa? Đi, theo mẹ về nhà dì!”

Bà dùng hết sức bình sinh kéo tay Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi, muốn tách hai người ra. Từ trước đến giờ Cố Hàn Yên chưa từng cố chấp như thế, quyết nắm chặt tay Tô Vũ Khởi không buông, cô kéo Hàn Tuệ qua một bên rồi quay lại lau nước mắt cho Tô Vũ Khởi, mặc kệ mọi ánh mắt có kinh ngạc có miệt thị của người xung quanh, dịu dàng nói: “Đừng khóc, đi theo chị.”

“Cố Hàn Yên! Con định dắt cái con hồ ly kia đi đâu!”

Hàn Tuệ giống như nổi điên xông tới, đột nhiên lúc này có một người trong đám đông nhảy ra chặn lại, bà hung dữ trừng mắt lên nói: “Cô làm gì thế?”

“Cô, cô làm vậy không đúng rồi, nói thế nào cũng là con gái của cô, sao cô cứ thế đánh mắng trước mặt mọi người?”

“Đây là chuyện nhà tôi có can hệ gì đến cô, không đến lượt cô dạy tôi! À, hay cô là bạn của con hồ ly kia, định ra mặt giùm nó sao?”

Tân Lạc Ngữ khịt mũi xem thường, khoanh tay cười gằn nói: “Đúng đó chẳng quan hệ gì đến tôi nhưng có quan hệ đến bà mà đúng không? Con gái bà bình thường sống tốt hay không, cứ nhìn sơ qua là hiểu được rồi. Bà lúc nào cũng giám sát người ta, cuối cùng bà xem người ta là con gái hay đồ chơi trong tủ kính vậy? Ở giữa đường giữa sá kêu gào la to thế này, bà không để ý đến tự tôn con gái bà thì cũng phải để chút mặt mũi cho bản thân chứ! Con gái bà cũng là người, cũng cần có tự do, bà việc gì phải làm chủ thay người ta? Nếu bà thật lòng thương con gái thì phải vì hạnh phúc của con gái bà mà suy nghĩ đúng không, bà thà bắt con gái bà kết hôn với người cô ấy không yêu còn hơn ở bên cạnh người cô ấy yêu, nói cho cùng chỉ là sợ người ta nói này nói kia thôi, không phải bà cũng quá ích kỷ rồi sao? Hơn nữa ai ở trêи đời này không có quyền yêu, dù nam hay nữ cũng thế mà thôi, nam yêu nam, nữ yêu nữ, cho dù là giới tính nào bà cũng không có quyền cướp đoạt tự do yêu đương của người ta, càng không có quyền đánh giá tình cảm này đúng sai như thế nào. Bởi vì sao, vì đâu có quan hệ gì đến bà! Nếu bà không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì đừng có đứng đây công kϊƈɦ kiểu vô trách nhiệm như thế!

Cô nói xong thì nhìn ra phía sau, sau khi xác định Cố Hàn Yên đã dắt theo Tô Vũ Khởi rời đi thì khẽ mỉm cười với Hàn Tuệ rồi vung tay bỏ đi, để lại Hàn Tuệ đứng trong đám đông tức giận giậm chân: “Cái con nhóc chết tiệt kia! Cô có gan thì đừng đi, nói tôi biết cha mẹ cô tên gì, tôi muốn hỏi bọn họ xem bình thường có dạy cô phải nói chuyện với người lớn thế nào không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.