Yêu Người Cô Đơn

Chương 43-44

trước
tiếp

Chương 43: Nghi Ngờ

Cố Hàn Yên không biết bản thân mình làm sao về đến nhà, trong lòng trống rỗng, mấy cánh hoa trong phòng cũng ảm đạm phai màu. Bánh sinh nhật chuẩn bị cho Tô Vũ Khởi nằm lẻ loi trêи bàn, bên trêи vẫn còn cắm vài ngọn nến chưa được thắp lửa.

Cô bần thần nhìn một lúc rồi chán nản ngồi xuống ghế sofa, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại tất cả những gì mình vừa chứng kiến.

Cô ấy ở cùng người khác, là cô ấy phản bội mình, có phải hay không?

Cố Hàn Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ mười sáu phút, ngày mới đã bắt đầu, sinh nhật Tô Vũ Khởi cũng đã trôi qua. Cuộc sống của hai người phải chăng từ giờ phút này sẽ lật sang một trang mới?

Ánh mắt cô chuyển sang nhìn cánh cửa, hy vọng biết bao nhiêu Tô Vũ Khởi có thể đuổi theo, theo cô về nhà, hy vọng biết bao nhiêu cánh cửa kia sẽ mở ra, và Tô Vũ Khởi sẽ đứng trước mặt mình, giải thích tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm. Cô hy vọng biết bao nhiêu..

Nhưng mà, những gì cô chính mắt nhìn thấy đều là giả sao? Bọn họ ôm nhau, Tô Vũ Khởi đang cười, cô nhìn không rõ vẻ mặt Tô Vũ Khởi nhưng nghe rất rõ nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy! Cô vốn đang muốn cho Tô Vũ Khởi một bất ngờ, nhưng không nghĩ đến cô ấy cũng cho mình một “bất ngờ” thật lớn!

Tiếng kim đồng hồ tích tích tắc tắc, ở trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt chói tai. Cố Hàn Yên nhìn kim phút đồng hồ từ vòng này đến vòng khác, hy vọng trong lòng từ từ biến mất, đã bị tuyệt vọng dập vùi.

Lúc kim đồng hồ chỉ đến rạng sáng sáu giờ, cô máy móc đứng lên, thu dọn tất cả hoa trong phòng rồi cho vào túi rác, lại rút hết nến trêи bánh kem ra, cất bánh vào hộp như cũ, dọn dẹp căn phòng trở lại như phút ban đầu. Cô đến phòng vệ sinh rửa mặt trang điểm lại, che đậy đôi mắt thâm quầng vì một đêm không ngủ, sau đó lấy áo khoác và túi xách, cùng một đống đồ đạc bị vứt bỏ theo thang máy xuống lầu, mang chúng nó cùng nhau tất cả ném vào thùng rác.

“Ơ Hàn Yên, em hôm nay sao thế!”

Vừa đến công ty, Trương Mạn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cố Hàn Yên liền sợ hết hồn: “Có chuyện gì vậy, tối qua em ngủ không ngon sao? Sao nhìn dáng vẻ bạc nhược thế này?”

Trần Sâm nghe thấy lời Trương Mạn liền ngẩng đầu lên, cũng bị hoảng hồn: “Hàn Yên, sao mắt em đỏ vậy?”

“Không có gì, em không khỏe lắm, chắc bị cảm.” Cố Hàn Yên mệt mỏi trả lời một câu rồi ngồi vào bàn: “Nghỉ chút là khỏe thôi.”

“Thật sự không có chuyện gì sao? Em ăn sáng chưa? Không khỏe sao không xin nghỉ?”

“Em không sao cả thật mà.” Cố Hàn Yên rất thiếu kiên nhẫn, cô chán ghét Trần Sâm cứ lải nhải bên tai, trêи mặt vẫn miễn cưỡng cười cười: “Giờ em đi ăn sáng ngay, được chưa? Hai người đừng ngạc nhiên nữa, em không sao.”

Trần Sâm vẫn không yên lòng: “Anh cũng đang muốn xuống dưới mua đồ ăn sáng, sẵn tiện mua giúp em luôn. Em cứ ngồi yên ở đây nghỉ ngơi! Anh đi về liền.”

“Này này, đừng quên mua thuốc cảm nhé!” Trương Mạn nói với theo bóng lưng của Trần Sâm, rồi quay đầu lại quan sát Cố Hàn Yên thật kỹ: “Hàn Yên, đến cùng là em làm sao, tinh thần không tốt, tâm tình cũng không tốt, không phải hôm qua em xin nghỉ để tham gia sinh nhật bạn sao, sao vậy, gặp phải chuyện gì không vui à?”

Cố Hàn Yên lắc đầu, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: “Em bị hoa mắt nên mới sinh ra vài ảo giác không tiếp nhận nổi… Chị làm việc đi, đừng để ý đến em.”

Trương Mạn nghe xong không hiểu cô nói gì cả, nhìn vẻ trầm mặc của cô cũng không đành hỏi nữa. Chờ Trần Sâm mua thuốc và điểm tâm về liền dụ dỗ Cố Hàn Yên ăn một chút.

Một buổi sáng con mắt Cố Hàn Yên đều đặt trêи màn hình máy tính nhưng tâm hồn đã bay đến tận nơi nào. Người kia cả đêm không về nhưng ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi đến.

Đến mười giờ sáng, điện thoại trêи bàn đột nhiên vang lên. Tim Cố Hàn Yên nhảy lên một cái, cầm điện thoại lên phát hiện là một dãy số lạ, cô nhấn nút chấp nhận, đặt điện thoại lên bên tai, giọng nói bên kia truyền tới là của Tô Vũ Khởi.

“Hàn Yên! Chị đang ở đâu?”

Lúc mới gọi tên của cô, giọng nói Tô Vũ Khởi có vẻ run rẩy, sau đó lại ôn hòa như trước. Cố Hàn Yên lạnh lùng đáp: “Chị đang ở công ty.”

Nhận ra được sự lạnh nhạt của Cố Hàn Yên, Tô Vũ Khởi trầm mặc vài giây, sau đó ừ một tiếng nói tiếp: “Em quên chị hôm nay đi làm, em…. Vậy mấy giờ chị về?”

“Không biết nữa, chắc phải tăng ca.”

“…. Vậy em ở nhà chờ chị… Tối qua em uống say vẫn chưa về nhà… Em qua đêm ở nhà đồng nghiệp, chờ chị về em giải thích với chị…”

Một cơn tức giận kéo vọt tới, vì sao đến lúc này cô ấy vẫn thản nhiên nói dối với cô rằng đêm qua cô ấy ở nhà đồng nghiệp! Cô ấy không thấy mình sao? Hay là cô ấy cảm giác mình không nhìn thấy cô ấy? Quả nhiên là tự lừa mình dối người!

“Ừ, biết rồi.”

Cố Hàn Yên đè nén lửa giận cúp điện thoại, ở công ty ngồi lỳ một ngày, cả cơm trưa cũng không đi ăn, chỉ vùi đầu làm việc đến khi tăng ca cũng không chịu đi ăn uống gì. Trần Sâm muốn đưa cô về nhưng cô từ chối, cố ý ngồi đến gần mười giờ mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Đường phố bên ngoài đã lên đèn, Cố Hàn Yên nắm cổ áo thật chặt, chạy đuổi theo chuyến xe cuối cùng để về nhà, thời tiết này dù đi phương tiện nào cũng rất lạnh.

Đến lúc về đến khu nhà của mình đã là hơn mười giờ rưỡi, Cố Hàn Yên vừa bước ra khỏi thang máy, bất ngờ đã thấy Tô Vũ Khởi đang đứng ngoài cửa.

“Hàn Yên, chị về rồi!”

Dường như Tô Vũ Khởi đã đợi rất lâu rồi, đầu tóc có hơi rối, sắc mặt nhìn trắng bệch, trông cũng không tốt lắm. Thấy Cố Hàn Yên trở về, Tô Vũ Khởi cao hứng bước lên vài bước ôm lấy cô.

Cố Hàn Yên lạnh lùng đứng yên tại chỗ mặc cho Tô Vũ Khởi ôm, cô phát hiện Tô Vũ Khởi đổi giày, ngày hôm qua cô ấy đi rõ ràng mang một đôi giày cao gót, nhưng hôm nay lại mang một đôi ủng xa lạ.

Cô nén tâm tình xuống, chờ Tô Vũ Khởi mở miệng. Nhưng Tô Vũ Khởi chỉ ôm chặt lấy cô, thân thể còn khẽ run, có lẽ vì đứng bên ngoài quá lâu nên cơ thể thật lạnh. Cố Hàn Yên thấy đau lòng, nhịn không được mở miệng nhưng lời phát ra lại là: “Em ôm đủ chưa?”

Cơ thể Tô Vũ Khởi cứng ngắc, dừng một chút rồi buông Cố Hàn Yên ra, khó hiểu nhìn cô hỏi: “Hàn Yên, chị làm sao vậy?”

“Sao em không vào nhà chờ?”

“Em làm mất chìa khóa rồi..” Tô Vũ Khởi cúi đầu, “Điện thoại di động cũng làm mất… em sợ quấy rầy chị làm việc, nên ở ngoài chờ chị về nhà…”

Môi Cố Hàn Yên giật giật, không nói gì, móc chìa khóa trong túi ra mở cửa vào nhà. Tô Vũ Khởi yên lặng theo cô đi vào, đứng cạnh bên tủ giày, thút thít nói: “Xin lỗi…. tối qua em không về nhà… làm chị lo lắng… chị đừng giận được không? Em….”

“Không sao hết, dù sao cũng không cần chị lo lắng cho em mà.” Cố Hàn Yên cười lạnh, đợi cả đêm cô ấy không về, đến lúc về thì nói như thể chưa có chuyện xảy ra, như thể bản thân áy náy lắm, như thể không có gì cả! Cô bắt đầu hoài nghi Tô Vũ Khởi trước đây mà cô biết có phải đều là giả tạo hay không?

“Hàn Yên, chị đừng như vậy được không?” Tô Vũ Khởi khổ sở nhìn cô, trong giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn: “Chị đừng đối với em như vậy được không?”

“Tôi phải làm sao đối với em em nói đi?” Cố Hàn Yên lạnh lùng nhìn cô, “Em làm cái gì không phải trong lòng em hiểu rất rõ ràng sao? Hà tất phải ở đây diễn kịch!”

Tô Vũ Khởi ngơ ngác nhìn Cố Hàn Yên, người đứng trước mặt cô sao lại xa lạ đến nhường này, lạnh lùng vô tình, ánh mắt nhìn mình cũng không có chút dịu dàng nào! Ánh mắt kia làm cho cô rét run cả người.

Cô kéo tay Cố Hàn Yên: “Hàn Yên… Em nghe không hiểu chị nói gì, cuối cùng là chị làm sao?”

“Tôi làm sao, làm sao chính là em đó, em lại còn hỏi tôi?” Tay Tô Vũ Khởi thật lạnh, Cố Hàn Yên cau mày rút tay ra: “Tối hôm qua tôi vẫn chờ em về, còn em, em đang làm gì? Em nói liên hoan với đồng nghiệp công ty, chẳng bằng nói cùng người khác ôm ôm ấp ấp!”

Tô Vũ Khởi nghe đến câu cuối, con ngươi bỗng nhiên trừng to, cô kinh ngạc nhìn Cố Hàn Yên, một lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Tối qua chị….đi tìm em?”

Chương 44: Đừng Đối Xử Với Em Như Vậy

“Haha, ý cô nói có phải tôi không nên đi tìm cô đúng không? Nếu tôi không đến đó, cô sẽ có nhiều cơ hội để hôn hắn ta hơn…”

“Rõ ràng chị đã đến đó, vì sao chị không dắt em về?” Tô Vũ Khởi nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên, đôi mắt dần đỏ lên, âm thanh nghẹn ngào: “Nếu chị nhìn thấy em, vì sao không dẫn em đi? Vì sao lại bỏ đi một mình?”

“Có cần thiết không? Chẳng lẽ tôi không nên đi?” Cố Hàn Yên mang theo cảm giác bị lừa dối, phẫn nộ nói: “Vì sao em phải giả như cái gì cũng không biết nói dối lừa gạt tôi, nếu như tôi không hỏi em, có phải em sẽ không nói tôi biết em đang ở đâu không, nếu như tôi không đi tìm em, có phải em vẫn gạt tôi hay không? Em đã yêu người khác đúng không?”

“Chị có thật là Hàn Yên không?” Tô Vũ Khởi không dám tin, nhìn Cố Hàn Yên hỏi. Nước mắt đảo quanh, chỉ chực chờ rơi uống. Cô có bao giờ đi đâu mà không nói cho Cố Hàn Yên biết đâu, nhưng Cố Hàn Yên quá bận rộn, có đôi lúc không nhớ được mình đã nói gì với cô ấy…. Chuyện này diễn ra quá mức bất ngờ, cô không biết làm sao để diễn tả suy nghĩ của mình.

Tô Vũ Khởi cho rằng Cố Hàn Yên không biết chuyện đã xảy ra, nên định bụng không nói gì cho cô biết, không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình và công việc của cô, không nghĩ đến càng im lặng càng xảy ra hiểu lầm. Cái người vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện cay nghiệt này đúng thật là người mình vẫn đang yêu đấy ư?

“Chị đang hoài nghi em?”

“Dùng từ hoài nghi không chính xác em ạ. Những gì chị nhìn thấy đã đủ để chứng minh rồi, không phải sao?”

“Không, không phải, những gì chị thấy không phải là thật! Em không có lừa dối chị, em cũng không phản bội chị, vì sao chị không tin em chứ?”

“Em nói xem chị nên tin tưởng em bằng cách nào? Chị nên tự nói với mình tất cả những gì chị thấy đều là ảo giác? Những gì chị thấy không phải là thật thì cái gì mới là thật? Em nói cho chị biết đi! Lẽ nào tối hôm qua em không qua đêm ở nhà người đàn ông kia hay sao?”

“Đừng như vậy, chị đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với em có được không?” Tô Vũ Khởi mệt mỏi khuỵu chân ngồi sụp xuống, sóng mũi cay cay, con mắt đỏ rực, cô lấy tay che mặt lại, nỗ lực nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi xuống. Mặt Cố Hàn Yên hơi đổi sắc, bước đến hai bước, nhưng nhớ đến những hình ảnh đêm qua lại kìm bước chân lại. Cô cứ đứng đó, cúi đầu nhìn Tô Vũ Khởi đang ngồi chồm hỗm trêи sàn nhà, cô hy vọng cô ấy nói gì đó, không phải cô ấy nói muốn giải thích với mình sao? Nếu muốn nói sao không nói, cô không muốn trầm lặng thế này..

Một phút, hai phút… Tô Vũ Khởi vẫn co ro ở đó, không nói tiếp điều gì, đầu cũng không ngẩng lên.

“Em không có gì muốn nói với chị sao?”

Tô Vũ Khởi im lặng, lắc đầu, vẫn cúi đầu nhìn xuống làm cho Cố Hàn Yên không nhìn rõ vẻ mặt của cô. Nhìn động tác lắc đầu của cô, cả người Cố Hàn Yên như có luồng khí lạnh phủ lấy, là tức giận, đau khổ, khó chịu, đau lòng, hết thảy cùng lúc trào dâng, hành động của cô ấy đồng nghĩa cho việc thầm chấp nhận lời mình nói sao? Cô ấy thật sự phản bội mình sao, thật sự đã yêu người khác sao?

“Em nói, đó không phải như chị nghĩ, chị có tin hay không?”

Tô Vũ Khởi bỗng nhiên mở miệng nói, mắt đỏ hoét, ngẩng đầu lên. Cố Hàn Yên đứng tại chỗ nhìn cô, sau đó thở dài. “Chị mệt rồi, đi ngủ đi.”

Cố Hàn Yên đi vào phòng ngủ, thay quần áo xong liền nằm vật xuống giường. Tô Vũ Khởi đứng lên, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ một lúc, sau đó đi vào phòng tắm.

Cố Hàn Yên mệt mỏi nằm trêи giường, cả một đêm chưa ngủ làm cho cô uể oải nhưng sao lại không ngủ được? Vẻ mặt Tô Vũ Khởi làm cô xúc động, cô vẫn đau lòng, vẫn lo lắng cho cô ấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô ấy ỷ ôi trong lòng người khác, tâm tình mềm nhũn dần dần kết thành băng, cô không cách nào tha thứ cho Tô Vũ Khởi…

Nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, Cố Hàn Yên trở mình, muốn chờ Tô Vũ Khởi tắm xong đi ra mới ngủ, nhưng Tô Vũ Khởi ở trong phòng tắm cực kỳ lâu, làm cho Hàn Yên dù có lo lắng cũng không nhịn được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.

Tô Vũ Khởi nhẹ nhàng bước vào phòng, liếc mắt thấy Cố Hàn Yên đã ngủ, nằm ở phía bên kia giường. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Hàn Yên, cô muốn giải thích rõ ràng với Cố Hàn Yên chuyện đêm qua, nhưng những câu nói lạnh nhạt đau nhói kia của Cố Hàn Yên ảnh hưởng đến lòng tự tôn của cô, làm cô không nói ra được.

Nếu là trước kia, Cố Hàn Yên chưa bao giờ ngủ đưa lưng về phía cô. Lúc này đây cô thực sự rất khát vọng Cố Hàn Yên có thể xoay người lại, ôm cô vào lòng, xoa dịu nỗi sợ hãi và oan ức của cô, cô hoài niệm cái ôm ấm áp của Cố Hàn Yên..

Càng nghĩ lòng càng đau đớn, Tô Vũ Khởi dụi dụi những giọt nước mắt không tự chủ tràn ra, co ro nhắm hai mắt lại, trong giấc mộng mơ về chuyện đêm qua…

“Vũ Khởi, sao em không vào?”

Đồng nghiệp Tiểu Trương đẩy cửa đi ra, theo phía sau còn có Vương Ngôn, trêи tay hắn bưng hai cốc rượu, dáng vẻ cúi đầu có hơi khó chịu.

“À, em có điện thoại, em vào ngay đây.”

“Không sao đâu, không vội, cậu lại đây..” Tiểu Trương kéo Vương Ngôn qua, cười hì hì nói với Tô Vũ Khởi: “Anh chàng này có mấy lời muốn nói với em, hai người cứ nói đi nhé, anh không quấy rầy.”

Từ ngày đó sau khi Tô Vũ Khởi cự tuyệt Vương Ngôn, hai người ở trong công ty không qua lại trao đổi gì. Rất nhiều đồng nghiệp biết hai người bọn họ có mâu thuẫn, mấy lần tìm cơ hội cho hai người làm hòa nhưng không có tác dụng.

“Ừ, chuyện đó…” Vương Ngôn lúng túng cười cười, “Chuyện lúc trước là anh không đúng, mấy hôm nay anh suy nghĩ rất nhiều, là anh ích kỷ, em đừng để trong lòng! Chúng ta là đồng nghiệp, em tha lỗi cho anh nhé?”

Tô Vũ Khởi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nghe hắn nói thế đâu thể không để ý đến: “Cần gì nói như thế, không sao mà, trước giờ em không để trong lòng, anh không cần để ý.”

Vương Ngôn mừng rỡ: “Thật sao? Em không giận anh thật à?”

“Ừ, không có.”

“Vũ Khởi, em đúng là cô gái tốt, nếu ai cưới được em đúng là phúc đức tám đời! Uh, nhân dịp mừng chúng ta hòa hảo như lúc đầu, anh mời em chén rượu nhé, chúng ta cạn được không?”

Tô Vũ Khởi chần chừ một lát rồi nhận lấy cốc rượu trong tay hắn, dù sao cũng chỉ có một cốc, chắc là không sao.

Vương Ngôn tràn đầy phấn khởi cụng chén với cô, sau đó ngửa cổ một hơi cạn sạch. Tô Vũ Khởi không tiện nói gì, cau nàng nâng cốc uống.

“Tốt! Sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn bè, Vũ Khởi, sau này cần gì cứ đến tìm anh.”

“Cám ơn anh.”

Tô Vũ Khởi che miệng lại, rượu này có vẻ khó uống làm cho cô cảm thấy buồn nôn, hít thở sâu mấy lần mới kìm lại được: “Chúng ta vào thôi, chốc nữa bọn họ không tìm được người lại làm ầm lên.”

“Em vào trước đi, anh đi vệ sinh.”

“Được.”

Vương Ngôn nhìn Tô Vũ Khởi đi vào phòng khách, lộ ra nụ cười thâm ý, hắn đi vào nhà vệ sinh, từ trong túi móc ra một cái gói nhỏ, nhìn xung quanh không thấy ai liền vứt vào toilet, dội nước sạch sẽ.

“Tôi không tin lần này còn không bắt được cô!”

Rượu quá ba tuần, trong phòng càng ngày càng ồn ào. Áp lực thời gian công việc hôm nay đã được giải phóng, mọi người đều rất thả lỏng, tay cầm cốc đến mời rượu từng bàn, ầm ĩ hát ca. Bề ngoài Tô Vũ Khởi xinh xắn, tính khí lại dễ mến, rất được nam đồng nghiệp hoan nghênh, hầu như ai nấy đều lấy rượu làm phụ trợ, đến mời cô một cốc. Ban đầu Tô Vũ Khởi còn có thể uống một chút, nhưng càng về sau không biết có phải say hay không, càng lúc càng choáng váng, mặt mày ửng hồng, mấy nữ đồng nghiệp bên cạnh thấy thế liền đuổi mấy người còn lại muốn chúc rượu ra, lấy trà cho cô uống.

“Vũ Khởi, đỡ hơn chưa?”

Có người mở cửa sổ ra, giúp cô thông gió để thở. Tô Vũ Khởi nhìn không rõ người đó là ai, gật gật đầu: “Đỡ một chút.”

“Sao vậy Vũ Khởi, em không khỏe à?”

Vương Ngôn ở bàn kế bên bước qua, ân cần đi đến bên người cô, mấy nữ đồng nghiệp khác cười rộ lên: “Sao, lo lắng cho Vũ Khởi nhà chúng ta à? Đúng là chu đáo ghê nha!”

“Xem các cô kìa, chúng ta đều là đồng nghiệp, quan tâm là đương nhiên.”

“Nhưng chỉ quan tâm có một người mới lạ chứ? Cái bàn này uống say đâu có ít.”

“Được rồi, đừng trêu người ta nữa. Biết cậu ấy nghĩ gì là được rồi, cần gì nói huỵt toẹt rồi ngại ngần. Này, em cũng ngồi qua kia đi, để cho hộ hoa sứ giả còn có cơ hội thể hiện!”

Ngày thường mọi người đều là đồng nghiệp cộng sự, rất quen thuộc nhau, đã là người quen chắc sẽ không có ý xấu. Hơn nữa biết Vương Ngôn yêu thích Tô Vũ Khởi, liền nhường vị trí ngồi cho hắn, tự ý tác thành cho cả hai.

Vương Ngôn chu đáo châm trà cho Tô Vũ Khởi, vỗ nhẹ sau lưng cô: “Em thế nào rồi? Haiz, không biết uống thì uống ít thôi, uống nhiều làm chi để bây giờ không thoải mái!”

“Đâu có nhiều… nhưng không biết vì sao hôm nay lại không ổn…” Đầu óc Tô Vũ Khởi quay cuồng, tay phải đỡ lấy đầu, tay trái nhận trà liền uống mấy ngụm, đôi gò má đều biến thành màu hồng hồng. Nhìn Vương Ngôn nổi lên kϊƈɦ động, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

“Hay để anh đưa em về nhà nhé? Tan tiệc chắc mọi người còn muốn đi hát, nhìn em thế này chắc không đi tiếp được rồi, để anh đưa em về.”

Tô Vũ Khởi tỉnh tỉnh mê mê nhớ đến Cố Hàn Yên vẫn đang chờ mình ở nhà, cô gật đầu: “Ừ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.