Yêu Người Cô Đơn

Chương 25-26

trước
tiếp

Chương 25: Hạnh Phúc Trước Mắt

Cố Hàn Yên không ngờ Tô Vũ Khởi sẽ khóc, tay chân luống cuống lau nước mắt trêи mặt cô, sốt ruột cất lời, không ngờ lại lặp lại sai lầm ngu ngốc lần nữa.

“Vũ Khởi, chị, chị xin lỗi.”

Câu nói này giống như một con dao xé toạt vết thương trong lòng Tô Vũ Khởi, làm cho cô cảm thấy đau đớn vô cùng, quả nhiên Cố Hàn Yên lại hối hận nữa rồi?

“Có phải chị lại nhất thời xúc động không?” Vành mắt Tô Vũ Khởi đỏ hoe, thút thít nói, “Cố Hàn Yên, em biết chị không chấp nhận được tình cảm này của em, em cũng biết chị không thể đáp lại trái tim em, nhưng mà xin chị có thể đừng lợi dụng tình cảm của em đối với chị mà mang em đem ra làm trò thử nghiệm để thỏa mãn trí tò mò được không? Chị không yêu em, xin đừng trêu chọc em nữa!”

Cố Hàn Yên lúc này mới hiểu, chính vì bản thân nhiều lần chạy trốn mới để lại ám ảnh sâu sắc cho cô bé này, để cho cô ấy nghĩ mình lấy cô ấy ra làm trò đùa.

“Vì chị không kìm lòng nổi, được gặp em chị không làm chủ được lòng mình. Xin lỗi em! Vũ Khởi, lẽ ra chị không nên chạy trốn, chị để em chịu ấm ức rồi, xin lỗi. Hiện tại chị đã hiểu, hiểu rất rõ lòng mình, chị yêu em…”

Tô Vũ Khởi quay mặt sang một bên, “Em không muốn nhận sự thông cảm hay thương hại gì từ chị hết, không thích là không thích, vì sao còn phải cho em hy vọng làm gì, vì sao còn nói mấy lời này với em làm gì?”

“Không, không phải như em nghĩ đâu, đó là vì chị cảm thấy hổ thẹn với em. Những lời chị nói với em không phải vì muốn bù đắp cho em, mà là chị yêu em, yêu thật lòng. Từ trước đến giờ chị chưa từng tiếp xúc một cô gái nào như em, cũng không biết em yêu chị. Bản thân chị cứ nghĩ mình chỉ xem em là bạn bè thôi, nhưng thật sự chị đã yêu em từ lâu rồi! Chị nhớ em, chị lo lắng cho em, chị đau lòng vì em, hôm nay chị đến tìm em bởi vì chị không nhịn được nữa, không nhịn được nỗi nhớ trong lòng. Vũ Khởi, sau này chị sẽ không như vậy nữa, em cho chị một cơ hội đi về phía em có được không?”

Nước mắt Tô Vũ Khởi rơi càng nhiều hơn trước, mấy tháng nay lúc nào cô cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vì cô gái này mà chịu bao nhiêu ấm ức và cay đắng! Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng chờ được đáp án mình khát vọng bấy lâu nay.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nhé, em khóc chị sẽ rất đau lòng, đừng khóc nữa được không?”

Cố Hàn Yên xót xa ôm chặt lấy cô gái đang khóc sụt sùi liên tục, dùng hết mọi sự dịu dàng mà cô có để động viên tâm tình Tô Vũ Khởi: “Đừng khóc…”

“Chị nói thật sao?” Tô Vũ Khởi bị Cố Hàn Yên ôm, lâu thật lâu mới ngừng rơi nước mắt, lời nói ra vẫn chứa đầy giọng mũi: “Không phải lừa em?”

“Thật mà, tất cả lời chị nói đều là thật lòng. Hôm nay chị đến đây tìm em chính là vì muốn nói với em những điều này.” Cố Hàn Yên tự trách bản thân, vì mình cứ lằng nhằng không dứt nên mới làm cô ấy tổn thương, vì mình nên cô ấy mới khóc. Trước mắt, điều cô có thể làm cho Tô Vũ Khởi cũng chỉ là một cái ôm tin cậy, để vỗ về cô ấy mà thôi.

Tô Vũ Khởi quàng tay qua eo Cố Hàn Yên, vùi mặt vào hõm vai, ngửi mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về một mình Cố Hàn Yên. Một khắc cũng không muốn rời. Những điều này, tất thảy đều thuộc về Cố Hàn Yên, hơi thở này, sự ấm áp này là của riêng cô ấy, cô đã chờ chiếc ôm này từ rất lâu, quá lâu rồi….

“Chị sẽ không bỏ em đi nữa phải không?”

“Ừ, không đi đâu hết. Bây giờ chị sẽ đưa em về nhà.”

Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên, trêи gương mặt vẫn còn vẻ ngờ nghệch, Cố Hàn Yên cúi mặt hôn lên trán cô, “Sợ chị lừa em à?”

Tô Vũ Khởi hạ mắt xuống, thút thít: “Em có cảm giác mình đang mơ… trước đó rõ ràng chị mới từ chối em…”

“Đây là thật, không phải đang mơ.” Cố Hàn Yên vuốt ve mặt cô, hôn lên vành mắt đỏ, vẫn cảm thấy không đủ, lại hôn tiếp lên giọt nước mắt đang tuột xuống khóe môi, cố gắng xóa đi sự bất an và ấm ức của Tô Vũ Khởi, “Em cảm nhận được không? Đây không phải là mộng, chị đang ở bên em, trêи người em.”

Tô Vũ Khởi bị ba chữ cuối của Cố Hàn Yên chọc cho bật cười, bao nhiêu trống rỗng trong lòng đều bị ngọt ngào chiếm lấy, ngọn lửa ấm áp và vui sướиɠ được dấy lên, dù mưa có to hơn nữa cũng không thể nào dập tắt. Cô nâng mặt Cố Hàn Yên hỏi: “Vì sao chị thay đổi chủ ý?”

“Bởi vì chị cảm nhận được tình yêu của em dành cho chị.” Cố Hàn Yên chỉ vào ngực cô, “Trong này có chị sao?”

“Vậy trong này có em sao?” Tô Vũ Khởi cũng chỉ vào ngực Cố Hàn Yên, có vẻ không chắn chắc hỏi ngược lại, “Thật là em sao?”

Cố Hàn Yên không trả lời, trực tiếp cúi xuống cắn lên môi cô. Tô Vũ Khởi càng yếu mềm bao nhiêu thì Cố Hàn Yên lại càng muốn tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt người này bấy nhiêu, muốn chiếm lĩnh toàn bộ ánh nhìn, chiếm đôi môi cô, chiếm lấy trái tim thậm chí cả thân xác này. Ai bảo cô đáng yêu như thế? Môi Tô Vũ Khởi vừa mềm vừa mịn, làm cho cô nghiện cảm giác này mất rồi, không muốn thả ra nữa.

Hôn xong rồi, Cố Hàn Yên vẫn chưa thấy đủ, hăng hái quan sát ngũ quan Tô Vũ Khởi, sao cô bé này lúc nào cũng ngoan hiền thế nhỉ, đụng chạm kiểu gì cũng không phản kháng. Thật ra cô không biết Tô Vũ Khởi không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn như thế, có điều người làm những chuyện này với cô là người cô thích, nên mới hoàn toàn tiếp nhận mà không chống đối gì.

“Người ở trong lòng chị, là người chị vừa mới hôn đó.” Cố Hàn Yên nháy mắt, nổi lên tính trẻ con hỏi tiếp: “Trong lòng em có phải có người vừa mới hôn em không?”

Tô Vũ Khởi gật đầu, “Vâng.” Cố Hàn Yên dùng hành động xóa đi sầu lo trong cô, cho nên cô mới không e dè nói ra lời thật lòng mình. Cô không muốn hỏi Cố Hàn Yên thời hạn sẽ ở bên cô là bao lâu, cũng không muốn hỏi cô ấy có bao nhiêu dũng cảm để bước bên cạnh mình, ít nhất bây giờ hai người tâm ý tương thông, vậy là đủ rồi.

Cố Hàn Yên lúc này mới ý thức được hình như mình nằm đè lên Tô Vũ Khởi hơi hơi lâu rồi, lập tức kéo Tô Vũ Khởi ngồi dậy, “Chị có làm em ngộp thở không?”

Tô Vũ Khởi lắc lắc đầu, dựa vào vai cô, “Ngày hôm nay em rất vui, rất rất vui.”

“Chị cũng rất vui.” Cố Hàn Yên vuốt tóc cô. Tuy rằng rất thích cảm giác ôm nhau thế này, nhưng việc bây giờ cần làm là dắt Tô Vũ Khởi về nhà. Vừa nãy mình đi ra ngoài quần áo đã ướt hết, lúc ôm Tô Vũ Khởi đương nhiên cũng làm cô ấy ướt lây, Cố Hàn Yên lo lắng Tô Vũ Khởi sẽ bị cảm.

Từ phía sau trực tiếp leo lên phía trước, Cố Hàn Yên lại khởi động xe, chậm rãi chạy về chỗ ở của mình. Nắm tay Tô Vũ Khởi đi vào nhà, sau đó liền giục cô đi tắm.

Tô Vũ Khởi bị Cố Hàn Yên chỉ huy làm cái này đến cái khác, đến lúc ăn uống tắm rửa xong xuôi và nằm được lên giường đã là mười giờ.

Mới vừa xác định tâm ý của nhau, hai người không muốn chia cách dù chỉ một giây. Cố Hàn Yên ôm Tô Vũ Khởi vào lòng, cùng nằm trong một chiếc chăn.

Trêи tóc Tô Vũ Khởi thoang thoảng mùi thơm bạc hà, rất mát mẻ, giống như cảm giác cô mang đến cho Cố Hàn Yên vậy. Những ngón tay không ngừng luồn qua mái tóc dài của Tô Vũ Khởi, vuốt ve rồi cuộn tròn đến mức nó rối tung rối mù, nụ cười vẫn duy trì trêи môi.

“Vũ Khởi, sao trêи người em thơm vậy? Rất dễ chịu.”

“Là mùi sữa tắm trong nhà chị thôi mà.” Tô Vũ Khởi ngạc nhiên nhìn cô, còn giơ tay lên tự ngửi chính mình, “Chị nghe không ra à?”

“Chị biết chứ, nhưng cảm giác trêи người em vẫn thơm hơn.” Lời Cố Hàn Yên đặc sệt mùi ngọt ngào, khen tặng Tô Vũ Khởi không keo kiệt chút nào, “Vừa thơm vừa đẹp, em câu hồn chị đi đâu mất rồi.”

“Trước đây sao em không biết chị sến súa thế nhỉ.” Tô Vũ Khởi cười khanh khách, “Toàn nói ngọt thôi.”

“Chị chỉ ngọt ngào với mình em thôi, đối với người khác không thế đâu.” Cố Hàn Yên bóp mũi cô, “Làm sao bây giờ, chị buồn ngủ nhưng chưa muốn ngủ. Ngày mai còn phải đi làm, chúng ta thì chỉ có một đêm…”

“Không ngủ thì ngày mai không có tinh thần đi làm đâu… Đúng rồi, em còn chưa hỏi chiếc xe kia ở đâu ra vậy?”

Tô Vũ Khởi vừa hỏi Cố Hàn Yên mới nhớ đến: “Chết rồi, chị mượn xe đồng nghiệp quên trả anh ta rồi.”

Bởi vì vừa gặp Tô Vũ Khởi đã cao hứng đến mức quên hết mọi thứ, cứ thế lái xe về nhà. Trần Sâm không có xe không biết về bằng cách nào?

Cô bò dậy tìm điện thoại di động, sau khi tìm được lại chui vào chăn xem Trần Sâm có điện thoại hay không. Trêи màn hình chỉ hiện lên tin nhắn của hắn và Trương Mạn, nhắc cô đi về cẩn thận một chút.

“Hay là anh ta giận rồi?”

Cố Hàn Yên lắc đầu, ôm lấy Tô Vũ Khởi, “Nói chung là chị thiếu anh ta một món nợ ân tình, ngày mai đến công ty sẽ giải thích với anh ấy, còn bây giờ em là quan trọng nhất.”

Tô Vũ Khởi nghe thấy lời này cảm thấy rất ấm áp, nắm chặt tay cô, Cố Hàn Yên cũng nắm chặt lại, ôn tồn nói: “Ngủ đi, ngày mai không phải em cũng phải đi làm sao?”

“Ừ. Sáng sớm mai em tỉnh lại có phải vẫn sẽ thấy chị không?”

“Đương nhiên. Ngày tuy sáng lên nhưng chị cũng không biến mất. Chị sẽ không chạy nữa.”

Có lời này bảo đảm, Tô Vũ Khởi yên tâm nhắm mắt lại. Cố Hàn Yên nhìn dáng vẻ ngủ của cô, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Trước mắt cô không muốn nghĩ đến việc mình lựa chọn ở bên Tô Vũ Khởi sẽ xảy ra chuyện gì ngày sau. Có gian nan khó khăn gì cũng là của tương lai, hiện tại việc cô cần làm là phải quý trọng người này.

Chương 26: Nhớ Nhung Ngọt Ngào

Có lẽ trêи đời này không có gì khiến người ta có cảm giác an tâm hơn việc cùng với người mình yêu trải qua một đêm yên tĩnh bên nhau. Sau trận mưa xối xả đêm qua, ngày mới đón Cố Hàn Yên bằng tia sáng ấm áp của mặt trời sớm mai. Cô mở mắt, mang theo nụ cười ngọt ngào trìu mến nhìn Tô Vũ Khởi vẫn còn say trong giấc mộng. Một ngày mới đã đến, phải chăng nên bắt đầu chờ mong?

Lông mi Tô Vũ Khởi khẽ rung động nhè nhẹ, hơi thở ôn hòa, đôi môi mềm mại, chiếc cằm nho nhỏ xuôi theo hình chữ V. Toàn bộ ngũ quan như bừng sáng, trong vẻ an tĩnh lại có nét nhu hòa.

Lần đầu tiên Cố Hàn Yên phát hiện Tô Vũ Khởi là một cô gái rất bắt mắt và xinh đẹp, sao trước đây cô không để ý bên cạnh mình có một bảo bối thế này nhỉ? Nếu không chiếm làm của riêng thì thật là lãng phí.

Cố Hàn Yên rất vui sướиɠ, dùng cả hai tay hai chân quấn lấy Tô Vũ Khởi y như con bạch tuộc, còn hôn mạnh lên gương mặt Tô Vũ Khởi một cái, táo bạo đến mức làm người đang ngủ choàng tỉnh.

“Gì thế?” Tô Vũ Khởi dụi mắt, trong trạng thái ngái ngủ tỉnh dậy, đến khi nhìn thấy Cố Hàn Yên thì hoảng hồn: “Sao chị lại ở đây?”

“Tối qua rõ ràng chị ôm em ngủ, mới đây đã quên mất chị rồi sao?” Cố Hàn Yên dở khóc dở cười, xem ra cô ấy đột nhiên bị mình đánh thức nên hồn vẫn chưa về kịp.

Tô Vũ Khởi ngây ngẩn một lát mới nghĩ ra, ngượng ngùng đáp lời: “Em còn mơ màng nên quên mất.”

“Em còn mệt sao? Có phải bị chị làm tỉnh giấc không?” Cố Hàn Yên áy náy, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, “Hay cứ ngủ thêm một giấc? Chị không trêu em nữa.”

“Em tỉnh rồi, không ngủ nữa đâu.” Tô Vũ Khởi tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay Cố Hàn Yên rồi tựa sát vào lòng cô, hai mắt sáng ngời, “Bây giờ chỉ muốn ngắm chị thôi.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau không chớp, trêи môi mang theo nụ cười. Nhìn thêm chút nữa, Tô Vũ Khởi rốt cuộc nhịn không được, xì một tiếng bật cười, còn xấu hổ rúc người vào chăn.

“Em cười gì đó?” Cố Hàn Yên không hiểu gì cả, nắm tay cô kéo thẳng người lại, “Nói chị nghe xem, em cười gì vậy, cười chị à?”

“Hahaha, em thấy vui lắm…” Tô Vũ Khởi chùi khóe mắt, “Chị luôn vô tình làm lạc mất hồn người… Ghét nhất kiểu đã trêu người ta còn ra dáng cái gì cũng không biết… Lúc bị chị từ chối, thật sự trong lòng em rất đau khổ, không ngờ bây giờ chúng ta lại có cơ hội cùng nằm trong một chiếc chăn, cùng ngớ ngẩn nhìn nhau chằm chằm. Đây là điều em chưa bao giờ nghĩ đến.”

“Trước đến giờ chị chưa từng quen phụ nữ, cũng chưa từng được phụ nữ yêu, nên lúc đó không biết nên làm như thế nào…” Cố Hàn Yên buồn buồn nói, có phải mình đã làm Tô Vũ Khởi nhận quá nhiều vị đắng rồi không?

“Có phải chị nghĩ phụ nữ yêu phụ nữ là không bình thường không?”

“Không phải, chị chỉ hơi sợ thôi…”

Tô Vũ Khởi hiểu Cố Hàn Yên sợ cái gì, sợ ánh mắt coi thường của xã hội, sợ những người sẵn sàng giẫm đạp và sỉ nhục người khác. Chuyện tình yêu của hai người một khi lộ ra ánh sáng, sẽ có vô số kẻ tự nhận là người phán xét đến gán cái mác bất bình thường, rồi chế giễu nhạo báng, tổn thương tràn trề.

Nhưng Tô Vũ Khởi không sợ, cô tin tưởng tình cảm sẽ vượt qua mọi lời đồn cay độc. Cô không sợ mình sẽ là đề tài bị đem ra bàn tán, không sợ bị ai ức hϊế͙p͙. Bởi cho dù cuộc sống của cô có khác biệt thế nào so với người khác thì đó cũng là cuộc sống của riêng cô, người đời có quyền gì để xen vào? Có quyền gì để bình phẩm khen chê? Hạnh phúc hay không hạnh phúc, chỉ có bản thân cô mới được quyền lên tiếng, người bên ngoài có tư cách gì để phán xét!

Nếu Cố Hàn Yên sợ, vậy cô sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy. Thay cô ấy che giấu đi sự yếu đuối nhạy cảm trong nội tâm, không cho bất cứ người nào có cơ hội xúc phạm đến cô ấy.

“Đây chính là lựa chọn của chị, chứ không phải vì thông cảm hay đồng tình gì đó.. Những ngày gần đây, đầu óc của chị đều tràn ngập hình ảnh của em.. Chị xưa nay chưa từng biết, sẽ có lúc mình nhớ nhung một người đến mức độ như vậy. Chính vì vậy chị mới kϊƈɦ động đến mức mượn xe của đồng nghiệp, còn chưa hết giờ làm việc đã chạy đi tìm em.”

Cố Hàn Yên thấy Tô Vũ Khởi thật lâu không lên tiếng, lo sợ cô sẽ nghĩ sai những điều mình vừa nói, vội vàng giải thích thêm: “Chị đã suy nghĩ rất nhiều ngày mới làm rõ được một điều, thì ra chị cũng yêu em. Cuộc đời rất ngắn ngủi, chị không muốn bỏ lỡ, cũng không thể ngăn được nhớ nhung..”

“Em biết, em tin chị mà.” Tô Vũ Khởi ôm eo cô, “Sau này em sẽ bảo vệ chị.”

Không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào nữa, chưa từng có người nào làm cho Cố Hàn Yên cảm nhận được sự dịu dàng đến thế. Lời của Tô Vũ Khởi vượt qua bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, đủ khiến cho Cố Hàn Yên suýt chút nữa cảm động đến rơi lệ. Cô ấy rõ ràng cũng là một người phụ nữ cần được bảo bọc thương yêu, nhưng lại nói sẽ cố gắng bảo vệ mình.

“Ừ, chị cũng sẽ bảo vệ em.” Cố Hàn Yên càng lúc càng cảm giác bản thân thật may mắn, may mắn tình cờ gặp được Tô Vũ Khởi, may mắn trở thành bạn tốt của cô ấy, may mắn được Tô Vũ Khởi yêu, và điều may mắn nhất là có được cô ấy.

“Vũ Khởi, không biết kiếp trước chị đã tu mấy kiếp nên kiếp này mới có phúc phận gặp được em?”

“Không phải phúc phận, là duyên phận” Tô Vũ Khởi cảm thấy buồn cười vì ít khi gặp phải một Cố Hàn Yên ngu ngơ như thế này, thế nhưng những điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hình tượng của Cố Hàn Yên trong lòng cô. Có điều hiện tại còn có chuyện gấp hơn so với việc người một câu tôi một câu thì phải..

“Hàn Yên, chúng ta nên dậy thôi, nếu không sẽ trễ giờ.”

“Ừ.” Cố Hàn Yên rất tiếc nuối, nếu như không phải đi làm thì cô rất hy vọng sẽ được ôm Tô Vũ Khởi suốt cả một ngày.

Tô Vũ Khởi kéo Cố Hàn Yên rời giường rồi thu dọn đồ đạc, cùng nhau dùng bữa sáng.

Cố Hàn Yên lấy xe Trần Sâm đưa Tô Vũ Khởi đến công ty, lưu luyến không rời nói lời từ biệt, sau đó mới quay xe đi đến công ty của mình.

Vừa vào đến văn phòng, cô liền đảo mắt tìm kiếm Trần Sâm, đến khi thấy hắn đang yên vị ở chỗ ngồi mới vội vã đi tới, áy náy nói: “Xin lỗi, ngày hôm qua em quên mang xe trả cho anh, anh có mắc mưa hay không?”

“Không sao, có bạn đến đón anh. Ngược lại anh rất lo cho em, mưa to đi đường rất nguy hiểm, em về nhà có an toàn không, có xảy ra chuyện gì không?”

“Nếu có chuyện thì ngày hôm nay sao xuất hiện được?”

Trương Mạn từ phía sau nhô ra, đưa ánh mắt tán dương nhìn về phía Trần Sâm: “Chúng ta cùng ở đây nhiệt liệt hoan nghênh Trần đồng chí càng ngày càng có tinh thần vì bạn quên thân! Lấy chuyện giúp người làm niềm vui phải được tuyên dương và phát huy thật tốt!”

Vừa dứt lời xong, Trần Sâm đột nhiên hắt xì hơi một cái. Cố Hàn Yên nghe thấy hắn nói bằng giọng mũi, càng áy náy thêm: “Anh bị cảm à?”

“Không, ngày hôm qua ăn mặc phong phanh nên buổi tối gió thổi lạnh.” Trần Sâm bỗng nhiên được quan tâm, nụ cười trêи mặt nở ra hết cỡ. Được Cố Hàn Yên quan tâm, dù có bị sốt cũng xứng đáng.

“Hàn Yên, chuyện hôm qua em lo liệu xong chưa? Có chuyện gì gấp đến nỗi công việc cũng mặc kệ thế?”

“Đương nhiên là chuyện rất quan trọng.”

Nhắc đến ngày hôm qua, trong đầu Cố Hàn Yên lập tức nhớ đến Tô Vũ Khởi đầu tiên, nhớ đến cảnh tượng sáng nay cô ấy vẫn còn nằm trong lòng mình. Khoé môi chợt nở nụ cười.

“Thôi đi, em nói thế chẳng khác gì không nói gì cả. Ôi trời, vui đến mức cười không ngậm được miệng đây này.” Trương Mạn cốc đầu cô, “Có bí mật gì mà cứ giấu giấu diếm diếm mãi thế, sao tâm trạng dễ xúc động vậy, nói chị nghe xem? Hay trúng vé số?”

So với trúng vé số còn tốt hơn ấy chứ. Cố Hàn Yên cười cười tránh bàn tay của Trương Mạn. “Lần này mượn xe của anh còn hại anh bị cảm, em xin lỗi. Xem như em nợ anh một món ân tình, sẽ trả lại cho anh.”

Trần Sâm rất muốn biết rốt cuộc hôm qua Cố Hàn Yên đã đi đâu, vì sao bỗng nhiên tâm trạng lại tốt thế này, nhưng hắn cơ bản không có tư cách để hỏi. Không thể làm gì khác hơn ngoài cười cười đáp lời: “Ân tình không cần trả lại, em mời anh một bữa cơm là được rồi.”

Nếu chưa đến được trái tim của cô thì tranh thủ thời gian của cô trước cũng tốt mà.

“Đươc, lúc nào đi?”

“Tối mai, được không?”

“Ok. Em biết rồi. Trương Mạn, rảnh thì đi chung nhé?”

Dường như Trương Mạn nhìn ra được điều gì đó, cố tình nhìn sang Trần Sâm nhíu nhíu mày: “Em không đi đâu, hẹn hò, đến lúc rồi, hai bạn cứ thoải mái tận hưởng thế giới hai người đi.”

“Em nói nhăng nói cuội gì đấy.”

Ngoài miệng Trần Sâm tỏ vẻ không bằng lòng nhưng trong lòng rất vui sướиɠ. Quay qua Cố Hàn Yên làm ra vẻ bất lực. Hắn không hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ nghĩ nói chung bản thân chưa hiểu rõ Cố Hàn Yên mà thôi, cứ tạo càng nhiều cơ hội hai người tiếp xúc thì sẽ càng hiểu rõ hơn những chuyện liên quan đến cô ấy vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn trưa xong. Cố Hàn Yên quay trở lại chỗ ngồi, vừa đặt ʍôиɠ xuống ghế thì điện thoại vang lên.

Tô Vũ Khởi gửi đến một tin nhắn: “Ăn cơm chưa? Mệt không?”

Cô lập tức trả lời: “Ăn rồi, còn em?”

“Em cũng ăn rồi.”

“Ừ, vậy em làm việc tốt nhé. Đừng gắng sức quá, coi chừng mệt.”

“Vâng.”

Hai người cứ thế gửi đi gửi lại vài tin nhắn ngắn ngủn toàn những chuyện vu vơ, nói một hồi mới chịu dừng lại. Cố Hàn Yên lòng đầy ngọt ngào gấp lại điện thoại, tiếp tục đờ đẫn nhìn màn hình vi tính. Tình ái có lẽ là một chuyện gì đó thật thần kỳ, vì sao vừa mới tạm biệt cô đã bắt đầu nhớ nhau rồi?

Chỉ có điều, lần nhớ nhung này toàn là mật ngọt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.