Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 96

trước
tiếp

Chương 96

“Không cần ngạc nhiên, tình yêu của người trẻ, đều là thiêu thân lao vào lừa, không chết không chịu. Tôi trói cô lại bên cạnh cũng vô ích, đợi cô thực sự buông bỏ, đó mới là lúc để sống!” Liêu Phàm nhìn mọi thứ rất thấu đáo, thấu đáo đến mức tôi không có lời nào để phản bác.

Tôi thực sự không yêu anh ta, câu bảo chúng tôi thử xem, cũng là vì muốn kích thích Trang Dật Dương.

Dựa vào cái gì mà anh ta quay lại với Châu Tư Dĩnh mà tôi phải đứng tại chỗ đợi anh ta, còn yêu cầu ở tôi nhiều như thế?

Tôi muốn thoát khỏi anh ra, Liêu Phàm chính là bậc thang tốt nhất rồi.

Liêu Phàm có vẻ như không hề để tâm sự lợi dụng của tôi, người đàn ông như vậy thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến người khác không có bất cứ khao khát nào.

“Trang Dật Dương vốn không thích tôi, nếu tôi ở bên anh ta thì cả đời này sẽ không nhìn thấy được ánh sáng. Tôi không thể vì tình yêu mà để bản thân mình sống một cách hèn mọn!” Tôi cũng được bố mẹ sinh ra, bố tôi đã bị tôi làm cho tức chết, không thể làm mẹ tôi đau lòng thêm nữa.

“Nếu nhà họ Trang thuộc về Trang Dật Dương, vậy thì vấn đề của cô sẽ được giải quyết dễ dàng, là đàn ông, tôi có thể nhìn ra, anh ta thật lòng với cô!”

Liêu Phàm khuyên tôi, nhưng anh ta không biết bản thân Trang Dật Dương vô cùng chống đối hôn nhân.

Tôi cười cười không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyện giữa tôi và Trang Dật Dương, dù sao người ngoài cũng hiểu được quá ít.

Tôi trở lại căn nhà thuê, liền phát hiện Tiêu Viện Viện có gì muốn nói lại thôi, “Cậu sao thế?”

“Chuyện là, bạn yêu ơi, tối nay tôi có phòng tôi mới hiểu, không ngờ Trang Dật Dương đã tìm đến đây.

Nhìn thấy tôi quay lại, anh ta cười.

Đúng vậy, là cười đấy. Tôi dụi dụi mắt, không phải là hoa mắt.

“Sao anh không ở cạnh Châu Tư Dĩnh, sao lại đến chỗ tôi? Tôi không muốn bị người khác đến bắt quả tang tận cửa đâu!” Tôi phải thừa nhận là trong lòng có chút thinh thích.

Mọi tâm tư trong lòng tôi, mỗi lần gặp anh ta đều sẽ sụp đổ, có lẽ đây chính là tình kiếp trong đời.

“Không phải cô cũng không ở cùng Liêu Phàm sao? Ở đây không thấy tủi thân sao?” Trang Dật Dương nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi, tỏ ra căn phòng quá nhỏ.

“Tay làm hàm nhai, không có gì phải tủi thân cả. Nếu Tổng giám đốc Trang quan tâm vấn đề ăn ở của nhân viên, chỉ bằng tăng chút lương mới thực tết” Tôi không ngờ vấn có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với anh ta, có lẽ vì những lời của Liêu Phàm mà tôi có cái nhìn khác về anh ta.

“Để tôi ở lại đây một đêm đi!” Trang phòng tôi mới hiểu, không ngờ Trang Dật Dương đã tìm đến đây.

Nhìn thấy tôi quay lại, anh ta cười.

Đúng vậy, là cười đấy. Tôi dụi dụi mắt, không phải là hoa mắt.

“Sao anh không ở cạnh Châu Tư Dĩnh, sao lại đến chỗ tôi? Tôi không muốn bị người khác đến bắt quả tang tận cửa đâu!” Tôi phải thừa nhận là trong lòng có chút thinh thích.

Mọi tâm tư trong lòng tôi, mỗi lần gặp anh ta đều sẽ sụp đổ, có lẽ đây chính là tình kiếp trong đời.

“Không phải cô cũng không ở cùng Liêu Phàm sao? Ở đây không thấy tủi thân sao?” Trang Dật Dương nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi, tỏ ra căn phòng quá nhỏ.

“Tay làm hàm nhai, không có gì phải tủi thân cả. Nếu Tổng giám đốc Trang quan tâm vấn đề ăn ở của nhân viên, chỉ bằng tăng chút lương mới thực tết” Tôi không ngờ vấn có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với anh ta, có lẽ vì những lời của Liêu Phàm mà tôi có cái nhìn khác về anh ta.

“Để tôi ở lại đây một đêm đi!” Trang Dật Dương hé mắt nhìn tôi, đây là đang nũng nịu hay sao? Sao lại có chút rợn người nhỉ? Anh ta, đường đường là ông chủ của tập đoàn Trang Thị, bộc lộ ra biểu cảm như vậy, thực sự khiến người khác cảm thấy khó tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.