Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 51

trước
tiếp

Chương 51

Nhưng Châu Tư Dĩnh sao có thể dễ dàng thừa nhận những lời tố cáo cô ta của tôi?

“Em không làm! Dật Dương, em không làm! Những chuyện cô ta nói em đều không biết, chúng ta đừng hủy bỏ hôn lễ này, không có anh làm sao em có thể sống nổi?” Châu Tư Dĩnh đứng dậy, bám lấy vạt áo của Trang Dật Dương.

Tôi giơ đứa bé trong tay mình lên, “Châu Tư Dĩnh, cô có dám đối diện với con trai tôi nói, cô không hề ngăn cản bố của nó cứu nó không?”

Châu Tư Dĩnh bị Tiểu Thiên dọa sợ, vội vàng buông tay ra, lùi lại mấy bước, sau đó lập tức lao lên lan can sân thượng.

“Dật Dương, em không làm, có phải nhất định muốn em phải dùng cái chết để chứng minh không?” Hành động của Châu Tư Dĩnh khiến cho Trang Dật Dương cũng bắt đầu dao động, tôi không thể không bái phục người phụ nữ này.

Hôn lễ bị hủy, vốn dĩ Trang Dật Dương có chút hổ thẹn với cô ta, hiện tại như thế này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đứng về phía cô ta.

Còn tôi thì trở thành kẻ thứ ba hèn hạ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Châu Tư Dĩnh, dù cô đã xóa bỏ camera giám sát ngày hôm đó, tôi vẫn tìm được người khôi phục lại, tôi có cả hình ảnh và đoạn phim, có cần tôi cho mọi người cùng xem không, xem ngày hôm đó rốt cuộc cô đã đánh tôi như thế nào?” Tôi đã chuẩn bị ròng rã 48 tiếng, chính là để đợi đến lúc này.

Tôi trực tiếp nhét con trai mình vào lòng Trang Dật Dương, bước đến trước mặt Châu Tư Dĩnh, giơ bức ảnh trong tay lên.

“Có muốn tôi nói ra cả chuyện cố với Trang Dật Thân không?” Tôi thì thâm, sau đó cười khẩy, nhìn Châu Tư Dĩnh đang giãy giụa.

Đây mới là bước đầu tiên, cô ta cũng không nhảy xuống thật.

“Dật Dương, mọi chuyện không phải như vậy, là cô ta cô tình hãm hại em, là cô ta ghen ty vì em được trở thành vợ của anh! Dật Dương, anh tin em có được không?” Hai mắt Châu Tư Dĩnh đấm lệ nhìn Trang Dật Dương chằm chăm, như đang hấp hối sắp chết.

“Tại sao?” Trang Dật Dương gặng hỏi Châu Tư Dĩnh, điều này cũng có nghĩa anh ta hoàn toàn không tin cô ta, khiến cho lòng tôi dễ chịu đi một chút.

Châu Tư Dĩnh ngồi bệt xuống òa khóc, “Trang Dật Dương, không một ai thích tình nhân của chồng mình, thích chồng mình có con riêng, rốt cuộc em có điểm nào không tốt, anh lại làm nhục em như vậy!”

Tôi nhìn Châu Tư Dĩnh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, trước đây Dương Thụy ngoại tình, cùng tình nhân bấy tôi, tôi cũng muôn phần bi thảm.

Cục diện này hôm nay, chúng tôi đều có lỗi, nhưng cô ta không thể hại chết con tôi, nó vô tội.

Ngay khi tôi cảm thấy có một chút tội lỗi, Châu Tư Dĩnh đột nhiên đứng dậy và lao về phía tôi.

Tôi tưởng cô ta định đáng tôi, ai ngờ cô ta trực tiếp đẩy tôi xuống khỏi sân thượng, còn hét lớn: “Mày đi chết đi, con tiện nhân!”

Đám đông hét toáng lên, Trang Dật Dương gào lên: “Không!”

Khoảng khắc rơi xuống, tôi dường như đã gặp thiên sứ, là con trai tôi tới đón tôi.

Trong mơ, con trai đáng yêu của tôi, đang đứng đó vây tay, gọi: “Mẹ, mẹ, bế!”

Nó đang chạy, đang gọi, đang lao tới sà vào lòng tôi, sau đó mọc cánh, cứ thế bay lên trời.

“Tiểu Thiên!” Tôi lớn tiếng gọi con trai tôi, nó bay đi rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.