Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 220

trước
tiếp

Chương 220

Tôi không tìm thấy con, một lần nữa đến nhà họ Trang, Trân Lệ Nhã đang bôi thuốc cho Trang Dật Thần, nhìn thấy tôi lập tức châm chọc nói móc. Nhưng tôi có tâm trạng cái nhau với bọn họ, lập tức hỏi Châu Tư Dĩnh ở đâu? Bọn họ không thèm quan tâm!

Tôi tức giận ném cái ly ở trên bàn xuống đất, “Rốt cuộc Châu Tư Dĩnh đang ở đâu? Cô ta bế mất con tôi đi rồi, nếu con tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ đốt cái nhà này!”

Trang Dật Thần thấy tôi nói không giống đùa, lúc này mới biết, “Cô ta vẫn chưa về nhà để tôi gọi cho cô ta bằng số điện thoại khác!”

Trần Lệ Nhã cũng hoàng hốt nói, “Những chuyện cô ta làm không liên quan đến con trai tôi, các người đừng tố cáo bậy!”

Trang Dật Thần cũng không liên lạc được với Châu Tư Dĩnh, sắc mặt cũng thay đổi, “Đợi tôi tìm thấy cô ta rồi nói chuyện với các người sau!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Bọn họ cũng không tìm lấy, tôi xông lên túm lấy cổ áo của Trang Dật Thần, “Có phải các người cố ý không, cậu phá phách, cô ta nhân lúc hỗn loạn bế mất con tôi đi, tại sao? Các người đã hại tôi thành ra như vậy, tại sao vẫn không buông tha cho con tôi? Rốt cuộc tôi đắc tội gì với các người? Hết lần này đến lần khác hại con tôi, tôi liều mạng với cậu!”

Tôi liền cắn một phát vào yết hầu của Trang Dật Thần, dùng hết toàn lực, trong miệng ngập tràn mùi máu tươi.

Trần Lệ Nhã nắm lấy tóc tôi, Trang Dật Thần đẩy tôi cũng không thể khiến tôi buông ra. Dù tôi có chết, cũng phải kéo đám người ma quỷ bọn họ xuống địa ngục, trả lại con cho tôi, trả lại con cho tôi Trần Lệ Nhã thấy tôi như bị ma ám, liền vớ lấy một cái bình hoa đập vào đầu tôi, Trang Dật Thần đau đớn ngăn bà ta lại nhưng lại để bà ta véo mũi tôi, cậu ta giữ tay tôi lại. Trong hoàn cảnh như vậy, tôi mau chóng bị đẩy ra, cổ của Trang Dật Thần chảy một mảng máu.

“Lâm Tĩnh Văn, cô nghe kỹ cho tôi.

Chuyện đứa bé không liên quan đến tôi, chuyện virus lần trước, chuyện mất tích lần này đều không liên quan đến tôi.

Lần phá đám cưới này là tôi cố ý, Châu Tư Dĩnh nói để cho hai người cũng nếm chút mùi vị. Cô ta sống cùng tôi, nhưng tôi không ngờ cô ta lại có ý định này, đợi tôi tìm được con tiện nhân này nhất định sẽ nói cho cô!” Trang Dật Thần che cổ, nói vô cùng nghiêm túc.

“Tôi sẽ không tin bất cứ ai trong các người, Châu Tư Dĩnh vừa giả vờ yếu đuối, vừa bế đi mất con của tôi. Các người đều là ác quỷ, là ác quỷ!” Tôi đảo mắt nhìn qua một lượt các căn phòng, xác thực không có con tôi, tôi đành phải tìm ở bên ngoài.

Quả Quả, rốt cuộc con ở đâu? Nằm trong tay người lạ, con có sợ không?

Quả Quả, mẹ sẽ đến cứu con, nhất định! Nước mắt tôi rơi xuống, ở bên ngoài Dạ Dương ôm lấy tôi vào lòng, “Nhà họ Khâu không có!”

“Ở đây không có, ở đó cũng không có! Rốt cuộc Quả Quả bị cô ta bế đi đâu rôi? Dạ Dương, cô ta thích anh, là em không nên cướp anh đi, nếu em không kết hôn với anh, cô ta chắc chắn sẽ không chịu đả kích lớn như vậy, đều là lỗi của eml” Tôi tự tát mình hai cái, không tìm được con, tôi còn sống để làm gì nữa!

“Lâm Tĩnh Văn, em bình tính lại. Đây không phải lỗi của em, là bọn họ trăm phương ngàn kế, bây giờ mọi người đều đang tìm, nhất định sẽ tìm thấy!” Dạ Dương vừa dỗ tôi vừa đưa tôi đi tìm tiếp.

Dương Thành lớn như vậy, cô ta rốt cuộc đã giấu con tôi ở đâu? Nếu cô ra đã rời khỏi Dương Thành, cả nước lớn như vậy, tôi phải tìm ở đâu?

Hôm nay là đám cưới của tôi, cũng là thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi.

ở đám cưới tôi làm mất con mình, con tôi mất tích rồi! Con bé bị bắt cóc, Châu Tư Dĩnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Đúng rồi, cô ta đương nhiên muốn có được Dạ Dương, không màng mọi thứ để có được Dạ Dương, nếu đã như vậy, cô ta nhất định sẽ gọi điện thoại đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.