Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 217

trước
tiếp

Chương 217

Đắt quá! Em cảm nhận một chút là đủ rồi, chiếc váy cưới như vậy khiến lòng em hoang mang. Em thực sự không cần những thứ này, khởi nghiệp không dễ dàng, không thể lãng phí như vậy được!” Tôi thực sự cảm thấy mặc lên người là quá lãng phí.

Mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh ấy còn bao nhiêu tiền, nhưng công ty vận hành được một năm trước mắt mới kiếm được hai ba mươi triệu, anh ấy còn muốn thu mua tập đoàn Trang Thị, vì vậy chúng tôi phải tiết kiếm và đầu tư nhiều hơn.

“Làm một người chồng, muốn cho vợ mình những điều tốt nhất, như vậy mới khiến em càng có động lực kiếm tiền hơn, vì mẹ con em, mọi thứ đều xứng đáng!” Dạ Dương giúp tôi sửa soạn lại váy, sau đó hôn nhẹ lên trán tôi.

Anh ấy ngày càng giống một bạch mã hoàng tử, còn tôi chính là nàng lọ lem. Anh ấy càng đối xử tốt với tôi, tôi lại hơi có chút hoang mang, cảm thấy có phải đang mơ không? Nếu là giấc mơ, vậy hãy để tôi mơ cả đời đi! Đẹp đẽ đến mức khiến tôi không muốn tỉnh lại, thậm chí có thể làm tôi quên đi thù hận.

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Trang, chúng tôi dường như cắt đứt quan hệ với bên đó, tôi chăm con cũng không có thời gian, cũng không muốn đi trả thù.

Vì Dạ Dương đã nói, đợi anh ấy lớn mạnh lên rồi trả thù sau.

Nếu không bây giờ chúng tôi không phải đối thủ của bọn họ. Trên đời này bạn có thể coi thường quyền thế những nó tuyệt đối có thể được dùng để uy hiếp bạn!

Chúng tôi chuẩn bị đi đăng ký kết hôn trước rồi mới làm đám cưới, đây là lần thứ hai tôi đăng ký kết hôn, nhưng lại căng thẳng hơn lần đầu muôn phần.

Tôi kết hôn lần thứ hai, còn anh ấy là lần đầu, ở mặt này tôi cảm thấy có chút không xứng với anh ấy.

Mặc dù xã hội này luôn đề xướng về sự bình đẳng nam nữ, nhưng có vài phương diện, tôi vấn cảm thấy Dạ Dương tốt hơn tôi.

“Hai vị cười lên nào, vui lên một chút!” Nhiếp ảnh gia phá vỡ sự căng thẳng và ngẩn ngơ của tôi, đầu tôi hơi dựa vào anh ấy, mỉm cười hạnh phúc, dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi cũng không nuối tiếc.

Chín nhân dân tệ đổi lấy hai bản đăng ký kết hôn, cầm trong tay, tôi không nhịn nổi mà cười ngốc nghếch thành tiếng.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, anh lấy phải một cô vợ ngốc!” Dạ Dương còn đứng bên cạnh trêu ghẹo tôi, có thể thấy được anh ấy cũng vô cùng vui sướng.

Ra khỏi Ủy ban, anh ấy bế tôi lên, quay một vòng trong sân. Tôi thét lên, khiến cho không ít những người trẻ tuổi xung quanh đến đây đăng ký phải bật cười, nhưng đa phần đều là những ánh mắt chúc phúc.

“Bao nhiêu tuổi rồi, đừng đùa nữa!”

Tôi cũng sắp ba mươi tuổi rồi, phải kín đáo, kín đáo.

Để ăn mừng chuyện đăng ký kết hôn, hai chúng tôi ra ngoài ăn một bữa thật lãng mạn, rồi theo gợi ý của Dạ Dương, chúng tôi thuê một phòng tình nhân để tân hôn trước.

Theo lời của anh ấy, để cho chúng tôi có thời gian để thả lỏng, đến ngày cưới, chắc chắn sẽ mệt đến mức đặt lưng xuống giường là ngủ, làm gì có đêm tân hôn. Hơn nữa trong nhà còn có con nhỏ, tôi thường không buông xuống được, khiến anh ấy không ăn no, hôm nay ở ngoài nhất định phải ăn một bữa no nê.

Cũng may mẹ tôi ủng hộ khi nghe nói chúng tôi qua đêm ở ngoài. Bây giờ Quả Quả đang chơi rất vui với bà ngoại.

Ngày đám cưới, Dạ Dương còn tạo cho tôi một bất ngờ, không ngờ anh ấy đã mời bạn đại học của tôi, còn có cả bạn cấp ba và hàng xóm.

Còn nhà họ Trang, thực sự không có ai đến, tôi không khỏi có chút thất vọng, trước đây chúng tôi từng nói sẽ làm đám cưới vào ngày 1/5, nếu họ có lòng thì cũng nên đến tham dự. Khi tôi đang buồn thay cho Dạ Dương thì Trang Dật Thần và Châu Tư Dĩnh đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.