Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn Lam Bạch Sắc

Chương 75

trước
tiếp

Chương 75: Hoắc Anh Tuấn đáng nghi nhất

Người phụ nữ nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn, đôi mắt mở to trống rỗng, âm thanh nhỏ bé mà khàn khàn: “Anh đã giết bố tôi sao?”

“Không phải anh” Hoắc Anh Tuấn theo bản năng phản bác lại: “Đường Hoa Nguyệt, lúc anh tới đó, ông ấy đã… Không, ông ấy vẫn chưa chết, sau đó anh gọi 120, ông ấy vẫn còn cứu được, em phải tin anh!”

Đường Hoa Nguyệt đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo anh lắc mạnh: “Vậy tại sao anh lại ở đây?

Hoắc Anh Tuấn, tôi nói cho anh biết, anh chạy không thoát đâu, anh phải đền mạng cho bố tôi, anh đã giết người, chính mắt tôi nhìn thấy…”

Trái tim Hoắc Anh Tuấn gần như nghẹt thở, anh trước giờ chưa từng thấy Đường Hoa Nguyệt như thế này.

Cô giống như phát điên vậy, không ngừng lắc anh, trên mặt ngoại trừ lên án và trống rỗng, cũng không có bất cứ cảm-xúc nào khác.

“Đường Hoa Nguyệt.. “-Trong giọng nói Hoắc Anh Tuấn mang theo run rẩy và sợ hãi.

Anh muốn nói chuyện của bố Đường không liên quan gì đến anh, anh đến đó chỉ vì thấy tình hình của bố Đường không ổn lắm, nhưng bộ dạng của cô bây giờ sợ là càng nói càng loạn.

Đường Hoa Nguyệt đột nhiên buông anh ra, quỳ trên mặt đất như điên như dại, không ngừng tát vào mặt mình.

Cô hận chính mình, thật là ngu ngốc, vì sao lại yêu một người như vậy, thà rằng giao dịch với ma quỷ, cô cũng không bằng lòng thấy người cô yêu bị hủy hoại.

Cô không yêu cầu bất cứ đền đáp gì, chỉ muốn tất cả mọi người khỏe mạnh, yên ổn mà thôi.

Nhưng vì sao lại biến thành như vậy!

Cô tan cửa nát nhà; cái chết của em gái có liên quan đến Hoặc Anh Tuấn, kẻ hại chết mẹ cô lại được Hoắc Anh Tuấn bảo vệ, bây giờ ngay cả người bố vẫn luôn chống đỡ cô cũng bị Hoắc Anh Tuấn giết chết!

Thật sự có năm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, tất cả thành viên trong gia đình mà cô quý trọng biết bao, thế nhưng đều bị người bạn trai cô luôn nhất mực bảo vệ hại chết rồi…

Thật đáng buồn, thật nực cười làm sao!

Hoắc Anh Tuấn lao qua, trong lòng hốt hoảng nằm lấy tay cô: “Đường Hoa Nguyệt, đừng tự làm mình bị thương, em tin hay không tin… Không!

Đừng như thế này nữa..”

Anh còn chưa nói xong, Đường Hoa Nguyệt đã dùng hết sức lực đè Hoắc Anh Tuấn xuống đất, cô cầm lấy điện thoại liên tục đập vào đầu anh, đập anh như phát điên.

“Hoắc Anh Tuấn, anh mới đáng chết! Đáng chết nhất chính là anh! Gia đình tôi làm sai cái gì để bị anh hại như vậy, bố mẹ tôi đối với anh tốt như vậy, anh vì sao? Vì sao? Lúc trước tôi lẽ ra không nên cứu anh! Anh trả người nhà cho tôi, trả lại cho tôi Cô đau khổ tột cùng gào lên, đôi mắt khô khốc đến nỗi nửa giọt nước mắt cũng không rơi xuống được.

Trên trán Hoắc Anh Tuấn lập tức thấy máu, đau đớn vô cùng rõ ràng, điện thoại bị Đường Hoa Nguyệt đập nát, có thể biết cô xuống tay tàn nhãn thế nào.

Người đàn ông nắm lấy tay cô, cuối cùng ôm chặt cô: “Đường Hoa Nguyệt!”

Giờ phút này, anh cũng không biết phải làm thế nào để cô bình tĩnh lại: Trên mặt Đường Hơa Nguyệt hiện lên vẻ tuyệt vọng, điện thoại của cô vỡ rồi, cô lại dùng tay bóp cổ anh, nhưng lập tức bị anh lật lại đè xuống đất.

Tay Hoắc Anh Tuấn đặt dưới lưng cô, một giọt máu rơi lên mặt cô.

Cổ họng cô đột nhiên trào ra một cỗ tanh ngọt, sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu…

Người phụ nữ liền hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Anh Tuấn lớn như vậy nhưng trước nay chưa từng trải qua sợ hãi thế này, tay anh run run ôm lấy Đường Hoa Nguyệt xông ra ngoài.

Tiếng xe cấp cứu vang lên, ngón tay bố Đường giật giật…

Sau khi xe cấp cứu tới, bố Đường được đưa vào bệnh viện.

Sau khi nhân viên y tế kiểm tra sơ bộ cho Đường Hoa Nguyệt xong, sắp xếp cho Hoắc Anh Tuấn tĩnh dưỡng, Hoắc Anh Tuấn mang theo người quay trở về biệt thự.

Trước khi vào cửa, anh mới nhìn thấy thím Nguyễn xách theo thức ăn từ bên ngoài trở về, cực kỳ sợ hãi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

“Gọi bác sĩ riêng đến đây!” Hoắc Anh Tuấn gấp giọng dặn thím Nguyễn, bế Đường Hoa Nguyệt vào phòng ngủ, trong lúc đợi bác sĩ riêng, Hoắc Anh Tuấn báo cảnh sát để cảnh sát xử lý chuyện của bố Đường.

Bác sĩ riêng đến rất nhanh, kiểm tra xong thì nói cho Hoắc Anh Tuấn biết tình hình của Đường Hoa Nguyệt và thai nhỉ có vẻ không tốt lắm, bác sĩ kê thuốc chữa bệnh, Hoắc Anh Tuấn ở bên cạnh đi đi lại lại.

Đợi bác sĩ rời đi, trải qua một loạt điều tra, cảnh sát đã đến nhà Hoắc Anh Tuấn lấy lời khai.

Hoắc Anh Tuấn vấn chưa thay cái áo sơ mi đã nhăn nhúm, trên trán vẫn còn vết máu, bàn tay có khớp xương rõ ràng đan chéo nhau đặt ở ấn đường, thoạt nhìn có chút chật vật.

Cảnh sát nói chỉ có anh và Đường Hoa Nguyệt từng xuất hiện tại hiện trường, camera vừa vặn lại bị hỏng, không có bằng chứng xác thực nào để điều tra ra hung thủ.

Hoắc Anh Tuấn toàn bộ quá trình đều rất hợp tác.

Cảnh sát hỏi gì, anh đáp cái đó.

Mãi đến khi cảnh sát chuẩn bị đi, anh mới hỏi một câu: “Dựa theo tình hình hiện nay, ai là tình nghỉ lớn nhất?”

Cảnh sát đáp lại: “Theo manh mối hiện có, anh là người đáng nghỉ nhất”

Nhưng rõ ràng, anh không phải hung thủ.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn chùng xuống, không hiểu sao đột nhiên anh lại nghĩ những lời Đường Hoa Nguyệt nói trước kia “Hoắc Anh Tuấn, em chưa từng làm hại Cao Lãng, đó là Cao Lãng, em làm sao có thể làm hại cậu ấy được!”

“Tôi không tin anh, giống như anh không tin rằng tôi không làm hại Hoắc Cao Lãng vậy…”

Anh không nhịn được nằm chặt tay, trong mặt nhiễm một tia sợ hãi không giải thích được.

Chẳng lẽ lúc trước anh cũng hiểu lầm Đường Hoa Nguyệt, Cao Lãng biến thành như vậy thật sự không phải do Đường Hoa Nguyệt làm sao?

Nếu không phải là Đường Hoa Nguyệt, thì anh…

Sau khi cảnh sát rời đi, Hoắc Anh Tuấn lập tức gọi điện thoại.

“La Cơ Vị Y, điều tra chuyện của Cao Lãng một lần nữa” Anh nhấn mạnh một câu: “Cẩn thận tra rõ từ đầu tới đuôi!”

Sáng hôm sau, Hoắc Anh Tuấn nhận được tin tức, Đường Hoa Nguyệt đã tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.