Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn Lam Bạch Sắc

Chương 65

trước
tiếp

Chương 65: Người nhà chính là giới hạn của tôi

Đường Hoa Nguyệt khuyu xuống như một con rối bị đứt dây, cả người run lẩy bẩy hệt như một người tàn tật, một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không thành tiếng.

Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cánh tay, dùng sức kéo cô lên. Nước mắt Đường Hoa Nguyệt rơi như mưa, trong đầu vô cùng hỗn loạn, không thể suy nghĩ thêm gì cả. Tại sao người thân của cô luôn gặp những chuyện xui xẻo như thế này.

Lúc Hoắc Anh Tuấn sắp dìu Đường Hoa Nguyệt ra tới cửa thì cô đột nhiên đứng sững lại.

Phòng thẩm vấn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, hầu như không có một âm thanh nào có thể truyền ra bên ngoài. Trong phòng chỉ có hai người cảnh sát đang làm nhiệm vụ thẩm vấn tên giết người.

Đường Hoa Nguyệt quay đầu lại, nghẹn ngào nhỏ giọng cầu xin: “Cầu xin các anh, các anh nhất định phải giúp tôi tìm được em gái, các anh phải giúp tôi tìm được nó…”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà giọng nói của cô đã khàn đi rất nhiều, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy rất bi thương. Mặc dù cô rất muốn ở lại cục cảnh sát để tiếp tục điều tra nhưng vẫn còn:bố và mẹ đang bệnh nặng ở nhà cần cô chăm sóc.

Hai người cảnh sát nhìn vào ánh mắt đầy đau đớn và bi ai của Đường Hoa Nguyệt, ai cũng cảm thấy đau lòng thay cho cô, cả hai gật đầu lia lịa, hứa sẽ giúp cô điều tra kỹ lưỡng.

Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn ra đến trước cổng của cục cảnh sát, anh nhìn cô nói: “Cô ở đây đợi tôi, đừng đi đâu cả. Tôi đi lấy xe.”

Đường Hoa Nguyệt cũng chẳng đáp lại, gương mặt không có cảm xúc gì, đôi mắt vô hồn nhìn vào hư không. Cho đến khi Hoắc Anh Tuấn lái xe đến trước mặt cô, cô theo bản năng nhìn xuống biển số xe.

Trong phút chốc, đôi mắt vô hồn lúc nãy bỗng nhiên biến đổi, giống như một hồ nước lặng đột nhiên ngưng tụ lại thành băng…

Trí nhớ của Đường Hoa Nguyệt rất tốt, đến bây giờ cô vấn nhớ tất rõ biển số xe được ghi lại một cách cẩu thả trên tờ giấy mà cô thấy được trong phòng thẩm vấn.

Đặc biệt là bốn con số đầu tiên, cô nhớ vô cùng rõ ràng.

Chiếc xe mà Hoắc Anh Tuấn vừa chạy đến, biển số xe của chiếc xe này so với biển số xe mà cô thấy được trên tờ giấy chỉ khác nhau duy nhất chữ số cuối cùng.

Theo như những gì mà cô biết, biển số xe của những người trong nhà họ Hoắc đều giống nhau ở những chữ số đầu, chỉ khác ở chữ số cuối cùng, hơn nữa chữ số cuối cùng sẽ là một dấy liền nhau, vì các số đuôi từ không đến chín đều được nhà họ Hoặc dùng tiền mua lại để sử dụng trong dòng họ.

Vậy thì biển số xe mà cô nhìn thấy trên tờ giấy đó… là xe của người nhà họ Hoắc!

Hoắc Anh Tuấn thấy cô không có phản ứng gì liền đi xuống định kéo cô lên xe, thế nhưng Đường Hoa Nguyệt nhanh chóng tránh được, lùi về sau hai bước.

“Hoắc Anh Tuấn” Cô cố gắng khống chế hô hấp của mình, bàn tay năm chặt thành quyền, móng tay cằm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, nói: “Sáng hôm nay có phải anh đã đến sân bay không?”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, gương mặt góc cạnh anh tuấn không biểu lộ ra cảm xúc nào: “Cô có ý gì?”

“Tôi hỏi anh có đúng là như vậy hay không!”

Đường Hoa Nguyệt hỏi lớn, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt khôi.ngô của người đàn ông trước mặt: “Tôi đã nhận ra rồi, mấy chiếc xe mà cảnh sát điều tra lúc nãy, có một chiếc là của anh”

“Uyển Dư vừa về nước đã gặp chuyện không may, sau đó cảnh sát liền bắt được người bị tình nghỉ, người đó lại nói là chỉ nhất thời nổi lòng tham nên mới làm ra chuyện này, thật đúng là quá trùng hợp… anh bảo tôi làm sao có thể tin được?”

Một cảm giác rợn người từ lòng bàn chân chạy dọc lên sống lưng Đường Hoa Nguyệt, cô cảm thấy cổ họng bỏng rát: “Nhà họ Hoặc cơ ngơi đồ sô, tôi cũng không nghe nói dạo gần đây anh có ký hợp đồng lớn nào, vậy nên đúng ra là người nhà họ Hoắc không cần thiết phải có mặt ở sân bay để đón ai đó. Anh hãy giải thích cho tôi nghe, chiếc xe đó là như thế nào?”

“Cô nghỉ ngờ tôi?” Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, cô cũng đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoài nghi và thù hận, trong nháy mắt giọng nói đã chứa đầy sự căm thù.

Lúc ở cục cảnh sát, anh liền nghĩ ngay đến Hoắc Cao Lãng, nghĩ ngay đến tất cả mọi chuyện mà Đường Hoa Nguyệt đã làm.

Hoắc Anh Tuấn tiến lên phía trước một bước, hung hăng bóp chặt lấy cằm của Đường Hoa Nguyệt: “Đường Hoa Nguyệt, tôi biết cô đang rất đau lòng vì chuyện của Đường Uyển Dư, thế nhưng cô có tư cách gì nghi ngờ tôi! Hử? Chỉ dựa vào tất cả những chuyện mà cô đã làm với Cao Lãng, từng bước đi mà cô đã mưu tính, đối với tôi chỉ là những lời bịa đặt.”

Hoắc Anh Tuấn là người đầu tiên biết được tin Đường Uyển Dư sẽ về nước, cũng chính là người lệnh cho La Cơ Vị Y ra sân bay đón. Dự định ban đầu của anh là muốn dùng Đường Uyển Dư để khống chế Đường Hoa Nguyệt, thế nhưng lúc đó La Cơ Vị Y không hề đón được cô ấy, nếu đón được thì có lẽ Đường Uyển Dự sẽ không chết.

Hoắc Anh Tuấn là người rất ghét việc phải giải thích với người khác, cũng không muốn giải thích với ai điều gì.

Vừa lúc đó, cổ áo sơ mi màu đen của anh bị Đường Hoa Nguyệt dùng sức kéo mạnh xuống.

“Tôi nghi ngờ anh là bởi vì anh vốn có thù hận với tôi. Chỉ vì muốn trả thù tôi mà có chuyện gì anh không làm ra được chứ? Anh nói cho tôi nghe, cái chết của Uyển Dư có liên quan đến anh hay không?” Ánh mắt cô lúc này biến thành một màu đỏ tươi như máu.

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập đau thương và hận thù của cô, trong lòng chợt cảm thấy một chút dao động, thế nhưng anh vẫn không nói gì.

Đột nhiên, một âm thanh giòn giã vang lên.

Chát!

Gương mặt góc cạnh khôi ngô của Hoắc Anh Tuấn bỗng nghiêng về một bên, “Hoắc Anh Tuấn, anh có còn là con người không? Uyển Dư đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh chứ? Cứ cho rằng giữa tôi và anh tồn tại rất nhiều chuyện không hay, nhưng người nhà của tôi trước giờ chưa từng làm hại đến anh, Uyển Dư còn ngây thơ luôn coi anh như anh trai của mình.

Con bé đã coi anh là anh trai, anh cớ gì lại làm chuyện này với Uyển Dư chứ?”

Mắt Đường Hoa Nguyệt đỏ ửng, nước mắt tuôn rơi như mưa, thậm chí còn muốn thượng cảng chân, hạ cẳng tay với Hoắc Anh Tuấn. Nỗi đau thương và thù hận trong lòng không chỗ giải tỏa, cổ tay lại bị Hoắc Anh Tuấn mạnh mẽ nắm lấy: “Đường Hoa Nguyệt, cô điên rồi có phải không?”

Anh bị cô đánh đến mức run cả người, cơn giận lập tức xộc lên đỉnh đầu: “Nếu như Đường Uyển Dư rơi vào tay tôi, tôi sẽ dùng cô †a làm con cờ để khiến cho cô sống không bằng chết. Cô chết rồi cô ta cũng chưa chắc sẽ chết theo cô, vậy thì tôi giết cô ta để làm gì? Còn nữa, cô cũng biết tôi và Đường Uyển Dư không thù không hận, còn La Cơ Vị Y, cậu ta có thù oán gì với cô sao?”

Sau một hồi giằng co với Hoắc Anh Tuấn, cuối cùng Đường Hoa Nguyệt cũng buông cổ áo của anh ra. Cô cười một cách đầy đau đớn: “Vì vậy, anh bây giờ đang muốn nói với tôi rằng chuyện tôi nghỉ ngờ anh giết chết em gái tôi là sai sao?”

Hoắc Anh Tuấn cũng buông cằm cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo mà lạnh giá của cô.

“Vốn dĩ là do cô quá đa nghỉ mà thôi.”

“Hoắc Anh Tuấn, tôi không tin anh, giống như việc anh không tin tôi không phải là người đã làm hại Hoắc Cao Lãng vậy…”

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy cơ thể chấn động dữ dội, Cao Lãng… Không! Chuyện của nó không hề giống với chuyện của Đường Uyển Dư. Chính Cao Lãng đã tự tay chỉ ra người phụ nữ ác độc Đường Hoa Nguyệt này.

Ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt trong phút chốc lại mang đầy thù hận, có thể cảm nhận được sự căm phẫn như những cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt của cô: “Hoắc Anh Tuấn, nếu như chuyện của em gái tôi quả thật có liên quan đến anh, thì tôi… dù có chết cũng sẽ lôi anh xuống địa ngục cùng tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.