Xuyên thành quả tim nhỏ của nam phụ

Chương 31-32

trước
tiếp

Một người có thể tương phản lớn được bao nhiêu? Đêm nay, sau khi nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường cảm thấy cô đã cảm nhận được.

Đường Đường chưa từng nghĩ tới, Minh Thiếu Diễm lại ôn nhu như vậy.

Đúng vậy, ôn nhu, một từ mà Đường Đường cho rằng hoàn toàn không hề liên quan đến Minh Thiếu Diễm, hơn nữa còn là đối với cô!

Sau khi bị Minh Thiếu Diễm sờ soạng đầu, Đường Đường mơ mơ hồ hồ đi lên lầu. Chỉ chốc lát sau Đái Na đã gọi điên thoại sang hỏi Đường Đường sao có thể thuyết phục được Minh Thiếu Diễm.

Bởi vì cô đã nói nhất định sẽ bảo trì khoảng cách với Bách Thần, hơn nữa cô cũng đã xóa Wechat cửa Bách Thần?

Nhưng dường như không phải như thế, Đường Đường vẫn luôn nhớ rõ, Minh Thiếu Diễm đã nói, hắn là người nhà của cô, là người thân duy nhất của cô.

Hiện tại nhớ lại, Đường Đường đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Vì cô thật sự không phải người thân của Minh Thiếu Diễm.

Tiến vào Minh gia tạo quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm đều chỉ vì không muốn để Minh Thiếu Diễm ghi hận, và muốn mượn thân phận của Minh Thiếu Diễm để nhanh chóng tạo chỗ đứng cho bản thân.

Đường Đường khó có khi không bình tĩnh mà đi vào giấc ngủ.

Sau khi kết thúc kỳ thi tháng thứ hai thì học kỳ này chỉ còn lại kỳ thi cuối kỳ, thời gian so với trước đây nhiều hơn không ít. Đường Đường rốt cuộc có thể không giống như lúc trước thời thời khắc khác đều khẩn trương nữa, cô cũng không cần đi trên đường mà cầm theo sách tự học.

Trong lớp, người có thứ hạng cao nhất vẫn là Phong Khinh Dương, Đường Đường với số điểm 561 được lên đến hạng mười bảy trong lớp. Một nửa học sinh trong trường đều tin vào chuyện này, nửa còn lại vẫn không tin, có điều hầu như toàn thể học sinh lớp chín khối mười hai đều đã hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận Đường Đường.

Vào lúc tan học, Đường Đường và đám người Đổng Ngọc cùng nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên Đổng Ngọc lại nhắc đến Phong Thiên Dương, “Thiên Dương mấy ngày nay sao vẫn không đến đây nhỉ?”

Bởi vì biết được thành tích Đường Đường tốt hơn nó quá nhiều chứ sao, vậy nên nhất thời không có mặt mũi nào đối mặt với Đường Đường. Nhưng lý do mất mặt như vậy, Phong Khinh Dương vẫn quyết định chừa lại cho em trai chút mặt mũi.

“Bạn lúc nhỏ của nó vừa mới chuyển đến đây, đúng lúc chuyển vào cùng lớp với Thiên Dương. Hai ngày này chắc hai người đã cùng nhau chơi đến điên rồi.”

Tuy rằng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng là nguyên nhân hợp lý nhất đi.

Không bao lâu nữa là hết năm học mới chuyển trường, chuyển vào lúc này nghe ra có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là không thể, hơn nữa trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, bạn thuở nhỏ của Phong Thiên Dương đại khái chắc cũng là kẻ có tiền nhiều không kém gì so với gia cảnh của Phong Thiên Dương.

Lại qua hai ngày, Đường Đường nghe thấy bạn học nói đi siêu thị gặp đám người Phong Thiên Dương, trong đó có một tiểu soái ca chưa từng thấy qua. Một đống nữ sinh cười hì hì nói tiểu soái ca lớn lên rất đẹp trai, vóc dáng cũng rất cao, cũng không biết tên là gì.

Đường Đường nghiêng đầu, nhìn các cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi cùng nhau thảo luận nam sinh sinh nào đẹp trai liền không tự chủ được giơ lên khóe môi. Phong Khinh Dương ngồi bên cạnh nhìn Đường Đường một cái, không hiểu được nói, “Cậu cười cái gì.”

“Tuổi trẻ thật tốt a”, Đường Đường cảm thán nói.

Phong Khinh Dương: “……”

Đương Đường người này thật sự rất kỳ quái, Phong Khinh Dương nghĩ thầm. Cô chưa từng thấy Đường Đường tức giận, hơn nữa cũng không biết vì sao, Phong Khinh Dương cảm thấy khi Đường Đường nói chuyện với các cô đều mang theo dáng vẻ người lớn nhân nhượng với bọn trẻ con.

Rõ ràng đều là bạn cùng lứa tuổi.

Đang muốn nói gì đó với Đường Đường thì điện thoại Đường Đường rung lên. Đường Đường cúi đầu nhìn tên trên màn hình, vừa thấy mày đã nhăn lại.

Đường Hân gọi điện thoại cho cô làm gì?

Nghĩ nghĩ sau đó ra khỏi phòng học, “Tớ đi ra ngoài một lát.”

Đợi sau khi ra khỏi lớp, đến một nơi vắng vẻ, Đường Đường mới nhận điện thoại, “Có việc gì?”

Đường Hân đã tự chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, ép buộc bản thân phải ôn tồn với chuyện với Đường Đường. Kết quả, ngữ khí nói chuyện của Đường Đường làm cô suýt chút nữa đã bùng nổ.

Đường Hân hung hăng cắn môi, cố gắng đem hỏa khí áp xuống, lúc này mới thấp giọng nói, “Tôi muốn cùng cô nói chuyện.”

“Nói chuyện gì?”, chuyện liên quan đến Đường Hân và mẹ nuôi đều do Đái Na phụ trách. Đường Đường tin tưởng Đái Na nên cũng chưa hỏi, vì thế khi Đường Hân gọi đến, cô thật sự không biết cô ta muốn làm gì, “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, sắp đến giờ học rồi.”

Vừa nghe hai chữ vào học, Đường Hân lại nắm chặt nắm tay.

Cô đã rất nhiều ngày không đến trường học, cô không dám đi cũng không thể đi.

Nhưng dù có bao nhiêu oán hận, giờ phút này Đường Hân cũng không thể nói ra. Giọng Đường Hân có chút ngập ngừng, nghe như đang khóc, “Đường Đường, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau sống mười mấy năm, thật ra em vẫn luôn xem chị là chị…”

Đường Đường: “…….”

Đường Hân ép chính mình nói ra những lời thế này, không lẽ cô ta không cảm thấy ghê tởm sao?

Đường Đường thở dài, “Được rồi, có việc nói thẳng, chúng ta đã quen nhau mười mấy năm, còn cần phải khách sáo như vậy sao?”

Đường Hân sao không thể nghe ra Đường Đường đang châm chọc mình. Tức giận thầm mắng Đường Đường mấy trăm lần, sau đó mới nói tiếp, “Em muốn nói, niệm tình chúng ta ở cùng nhau mười mấy năm. Đường Đường, chị buông tha cho em và mẹ đi.”

???

Cô ta đang nói mê sảng gì vậy?

Đường Đường nghe xong cũng không hiểu được, “Cái gì mà kêu tôi buông tha các người? Tôi đã làm gì sao?”

Đường Hân tức giận đến sắc mặt xanh mét, cô chưa bao giờ thấy Đường Đường mặt dày như thế bao giờ. Cô ta bức mẹ cô phải xử lý công ty mà ba cô để lại, thậm chí đến căn phòng hiện tại cũng có khả năng phải bán đi. Đường Đường đã bức bọn họ đến tình trạng này vậy mà cô ta còn hỏi cô, cô muốn cái gì?

Đường Hân hít sâu một hơi, an ủi bản thân không được tức giận, sau đó vô cùng đáng thương nói, “Gần đây mẹ bị bệnh…”

Đường Đường ở đầu dây bên kia chỉ nhàn nhạt nói, “A, vậy đi khám bệnh đi.”

Cô ta bức đến mẹ tức giận phải nhập viện, bây giờ lại còn vân đạm phong khinh nói một câu đơn giản như vậy. Đường Hân thật sự không thể hiểu được Đường Đường sao lại có thể thế này. Đường Hân rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

“Mẹ bởi vì cô mà nằm viện, cô đến một chút cũng không áy náy sao? Hiện giờ công ty không thể làm việc nữa, tôi cũng không đến trường được, tất cả những điều này là thứ cô muốn sao?”, Đường Hân hét lớn, “Cô sao lại nhẫn tâm như vậy, cô không phải bây giờ rất có tiền sao? Cô không phải đeo đồng hồ đến mấy chục vạn sao? Vì sao cô còn muốn cướp chút tiền này của chúng tôi chứ? Cô một hai phải bức tử chúng tôi mới vừa lòng à. Đường Đường, cô sao có thể nhẫn tâm đến mức này!”

Đường Hân người này thật sự giống mẹ như đúc, rõ ràng là cô ta đuối lý nhưng lời nói ra lại làm như cả thế giới đều mắc nợ mình.

Chỉ là một cô gái nhỏ, còn đang ở độ tuổi thanh xuân tốt nhất, vì sao cô ta lại có thể vô lý như vậy?

Đường Đường sắc mặt trầm xuống, “So với mẹ con hai người, tôi còn chẳng được xem là nhẫn tâm. Đường Hân, là cô và mẹ cô thiếu tiền tôi chứ không phải tôi muốn cướp tiền của các người. Hơn nữa cô phải rõ điều này, tôi có tiền hay không thì cũng không liên quan một chút nào với các người.”

“Cô!”

Uổng công cô ăn nói khép nép lâu như vậy, Đường Đường căn bản không cảm kích. Đường Hân vừa hối hận vừa tức giận. Gần đây luật sự luôn đến thúc giục bọn họ, mẹ cô lại sinh bệnh, hàng xóm xung quanh cũng hùa nhau mà xàm ngôn toái ngữ. Cô hàng đêm đều không thể an giấc, cuối cùng mới quyết định gọi điện thoại cho Đường Đường.

Nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.

“Còn không phải chỉ leo lên được kẻ có tiền thôi sao, mới như vậy đã ngoắc đuôi lên tận trời rồi. Cô có mặt mũi nào mà ở đây ngang ngược, cô dựa vào tiền của ai để đi học, lại còn đem tôi và mẹ bức đến mức này. Cô không cảm thấy mất mặt sao, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không!”

“Nói những lời khó nghe thuận miệng như vậy. Đường Hân, tôi thật sự hoài nghi, sách cô đọc trong nhiều năm qua có phải đều bị cô quẳng ra sau đầu hết rồi không. Cha nếu biết cô biến thành cái dạng này không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng.”

Các cô gái ở độ tuổi này đều rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao lại sót một Đường Hân có chịu không nói lý như vậy. Bởi vì tuổi thật của Đường Đường lớn hơn Đường Hân rất nhiều nên cô vẫn luôn không muốn làm khó dễ cho Đường Hân, nhưng giờ phút này, đến một tia mềm lòng cô cũng không có.

“Luật sư bên kia tôi sẽ thúc giục bọn họ giải quyết nhanh chóng, có chuyện gì thì liên hệ với luật sư đi.”

“Đường Đường, cô đừng hối hận!” Đường Hân hét lên nhưng Đường Đường đã trực tiếp ngắt điện thoại đi về lớp học.

Đường Hân còn chưa đủ bản lĩnh để làm ra việc có thể khiến cô hối hận.

Buổi tối khi về nhà, Đường Đường gọi cho Đái Na dò hỏi xem tình huống bên phía mẹ Đường. Đái Na tức giận nói mẹ Đường giống như miếng kẹo mạch nha, mặt dày mày dạn không chịu thừa nhận, dù đặt bằng chứng trước mặt bà ta cũng không thừa nhận. Gần đây bọn họ chuẩn bị trực tiếp để pháp luật giải quyết, kết quả mẹ Đường lại lập tức sinh bệnh.

Rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bệnh, ai biết được, có lẽ bà ta muốn dùng hết tất cả biện pháp có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.

Khó trách trong truyện viết dù Đường Đường là người có lý nhưng khi đấu với mẹ Đường vẫn không giành được chỗ tốt nào. Hơn nữa lúc đó hoàn cảnh của Đường Đường chính là tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, dưới tình huống đó sao có thể đấu với mẹ Đường.

“Em không cần lo lắng, bà ta không phải bị bệnh sao? Vậy chúng ta đưa bà ta đến bệnh viện, kêu một đống thuốc, sau đó để bà ta tự mình trả tiền thuốc và tiền nằm viện.”

Đường Đường thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Chị thật là.

“Loại người này à, em không thể giảng đạo lý với bà ta được. Bà ta muốn chơi lưu manh, vậy chúng ta phải càng lưu manh hơn. Chuyện này em không cần lo lắng”, Đái Na nói xong lại bổ sung thêm, “Tổ tiết mục bên kia chị đã liên hệ rồi, đạo diễn Nhạc bên đó đúng là hận không thể lập tức tuyên bố em tham gia chương trình, giá cả tham gia cũng cao hơn nhiều so với dự đoán lúc trước. Chờ khi em thi cuối kỳ xong là có thể trực tiếp tiến vào tổ tiết mục.”

Đái Na lại dặn dò một đống thứ mới chịu treo điện thoại.

Sau khi treo điện thoại, Đường Đường lại nhận được điện thoại của chú hai Minh, không, phải là điện thoại của ông hai Minh mới đúng. Vừa nhận máy đã nghe đầu dây bên kia một tiếng lại một tiếng cháu gái, vô cùng thân thiết. Bên cạnh cũng không biết là em họ nội hay em họ ngoại nào nhưng mở miệng ngậm miệng cũng kêu cô là chị gái ngọt sớt. Đường Đường mang vẻ mặt hoang mang một mình ứng phó với bọn họ.

Cuối cùng cũng ngắt điện thoại, Đường Đường ngay lập tức đi tìm Minh Thiếu Diễm, thông báo chuyện ông hai Minh vừa gọi điện thoại cho cô.

Minh Thiếu Diễm ngừng lại một chút, chỉ nói câu đã biết rồi bảo cô không cần để ý nữa.

Ngày hôm sau, Đường Đường giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê xong liền đi học. Trong giờ ra chơi Đổng Ngọc kéo cô đi siêu thị mua ít đồ. Đợi sau khi hai người mua nước xong chuẩn bị trở về thì nữ sinh ngồi phía trước Đường Đường gọi cho cô, bảo cô nhanh chóng trở về.

“Làm sao vậy?” Đường Đường kinh ngạc.

“Đường Hân đến trường!”

Đường Đường và Đổng Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng chạy về lớp học.

Đường Hân đã mười ngày không đến trường, hơn mười ngày không thấy, Đường Hân giống như đã gầy đi không ít. Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai mắt khóc đến sưng đỏ. Khi Đường Đường vừa đi vào phòng học cũng đúng lúc xem được cô ta và bạn học cùng thảo luận về chuyện gì.

“Đường Đường”, Đường Hân sợ hãi gọi Đường Đường một tiếng.

Ngày hôm qua còn luôn miệng mắng cô được người ta bao dưỡng, hôm nay vừa đảo mắt đã giả bộ đáng thương. Đường Đường vẫn còn nhớ câu nói hôm qua của Đường Hân, “Đường Đường, cô đừng hối hận!”

Tới thật nhanh, bây giờ là đang muốn làm cho cô hối hận sao?

Đường Đường đem mấy chai nước trong tay đưa cho Phong Khinh Dương, sau đó rất có hứng thú nhìn Đường Hân, “Đã trở lại rồi à?”

“Ừm”, Đường Hân nức nở thút tha thút thít gật đầu, “Em hôm nay đến đây là muốn xin lỗi chị.”

Một đám bạn học muốn xem náo nhiệt khi nghe lời này đều hưng phấn cả lên.

“Đường Đường, trước đây em thật sự không biết cha có để lại tiền cho chị. Nếu em biết được, em nhất định sẽ trả tiền cho chị.”

Đường Đường cười cười, “Bây giờ đã biết thì trả lại cho tôi cũng không muộn.”

Đường Hân lại bắt đầu khóc.

“Em vẫn luôn không nói với chị, thật ra việc kinh doanh của công ty mấy năm nay đều không tốt lắm. Tiền cha để lại lúc trước cho chị không thể nào gom góp đủ nên mẹ nghĩ lại qua một thời gian nữa, khi công ty làm ăn tốt hơn sẽ trả lại hết cho chị. Thật sự không phải như chị nghĩ đâu, mẹ gần đây vì công ty mà ngã bệnh, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện…”

Đường Hân thoạt nhìn đáng thương vô cùng, hiện tại vì những lời này mà trông cô ta càng thêm đáng thương. Bạn học trong lớp vốn dĩ đều đứng về phía Đường Đường nhưng khi thấy bộ dạng này của Đường Hân, họ lại có chút mềm lòng. Xác thật Đường Đường có chút bức người quá đáng.

Dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên, cô ấy làm vậy đúng là có chút tàn nhẫn.

Đường Đường vẫn không nói gì.

Thật ra là cô muốn nhìn xem Đường Hân còn có chiêu gì phía sau.

Đường Hân xoa nhẹ đôi mắt lại tiếp tục vừa khóc vừa nói, “Mẹ đang nằm bệnh viện, em thật sự không có cách nào nữa mới đến tìm chị. Người đại diện của chị mỗi ngày đều thúc giục mẹ, luật sư còn nói nếu không trả sẽ phải bán căn hộ đang ở… Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị, nhưng em và mẹ đều không giống vậy, nếu không còn nhà ở nữa thì em và mẹ cũng không còn chỗ nào để đi. Đường Đường, niệm tình chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chị lại cho em và mẹ thêm một khoảng thời gian nữa được không? Dù sao hiện tại chị cũng không cần sốt ruột cần số tiền này…”

Đường Hân càng khóc càng thương tâm, “Chị còn nhớ khi còn nhỏ, mẹ mang chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi không? Mẹ đã mua ly kem cho chúng ta cùng nhau ăn…”

Đoạn lời nói này của Đường Hân nhìn như lung tung rối loạn, không chút hợp lý, nhưng sau khi nghe xong mọi người lại có chút manh mối.

Người đại diện của Đường Đường bức Đường Hân và mẹ Đường Hân đến nỗi suýt chút nữa là phải bán nhà, thậm chí bây giờ còn phải vào bệnh viện.

Mẹ Đường Hân trước kia hình như đối xử với Đường Đường cũng không tệ lắm, cũng không đến nỗi xấu xa hết chỗ chê.

Hơn nữa… chuyện mà mọi người vẫn luôn suy đoán, vẫn luôn cảm thấy hứng thú đó là, Đường Đường vì sao lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy.

Lúc trước mọi người đều suy đoán có phải là do ký với công ty hay không, nhưng dù là ký với công ty thì một người mới cũng không thể mang nhiều hàng hiệu như vậy được, đến đi học, tan học cũng có người tới đón đưa. Trong trường có rất nhiều người suy đoán có phải Đường Đường đã leo lên kẻ có tiền hay không? Dù sao cũng là giới giải trí hỗn loạn, huống hồ Đường Đường còn lớn lên xinh đẹp như vậy.

Kết quả lần này Đường Hân ngấm ngầm hại người như cố ý vô tình mà xác nhận chuyện này.

“Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị.”

Câu này gần như đã nói rõ Đường Đường dựa vào gương mặt để leo lên kẻ có tiền, có phải không?

Trước đây chuyện này không có chứng cứ chắc chắn nên mọi người cũng không đào sâu hơn, nhưng hiện tại đã có câu nói của Đường Hân… Ngay lập tức ánh mắt của mọi người nhìn Đường Đường đều có chút không thích hợp.

Trong mắt nam sinh có nhiều phức tạp nhưng trong mắt nữ sinh, tất cả đều là khinh thường.

Một vài học sinh vốn dĩ không thích Đường Đường hiện giờ đều hưng phấn xem Đường Đường sẽ có phản ứng gì.

Đường Đường cũng không hoảng loạn, sắc mặt cũng không quá khó coi, cô vẫn luôn lẳng lặng chờ Đường Hân nói hết, sau đó cô mới nói, “Tôi không nhớ rõ.”

Đường Hân ngẩn người, “Cái gì?”

“Tôi nói tôi không nhớ mẹ cô đã mua ly kem cho chúng ta. Tôi chỉ nhớ khi bà ta dẫn cô và tôi ra ngoài, còn dẫn theo cả đám chị họ anh họ của cô. Lúc đó bà ta đều mua kem cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất có tôi là không có. Chị họ của cô còn sỉ nhục tôi là kẻ không có ai nuôi, dựa vào cái gì mà tôi được ăn kem, mà khi cô ta sỉ nhục tôi, tất cả những người khác đều đang cười.”

Cả người Đường Hân cứng lại.

Thật ra khi đó Đường Hân còn rất nhỏ, căn bản không thể nhớ được. Nhưng là chuyện này cô nghe mẹ nói vào mấy hôm trước, mẹ còn vừa nói vừa mắng Đường Đường đến một chút cũng không nhớ mẹ đã tốt với cô ta thế nào.

Kết quả vừa mới nói ra đã bị Đường Đường hủy đi sạch sẽ.

Đường Đường thật sự phải cảm tạ tiểu thuyết tác giả có viết một ngoại truyện về Đường Đường. Ngoại truyện đã diễn tả lại cuộc sống hơn hai mươi năm không hề tốt đẹp gì của Đường Đường, chỉ có khoảng thời gian Đường Duẫn Đức còn sống, có lẽ đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất cả đời cô, sau khi Đường Duẫn Đức mất từ đó Đường Đường cũng không còn cảm nhận được tình cảm chân thành nào nữa.

Tác giả đối với nhân vật này đã rót vào rất nhiều tình cảm, từ lúc ban đầu là một cô bé tốt bụng xinh đẹp, cho đến sau này biến thành dáng vẻ xấu xa kia, mỗi một chi tiết tác giả đều miêu tả rất rõ ràng.

“Tôi chưa từng có quần áo của mình, đều là mặc lại những thứ cô không cần nữa. Đến nhà vệ sinh cũng là do tôi dọn dẹp”, Đường Đường từ trong ký ức nhớ lại những chi tiết kia, từng chữ gắn lại, “Mẹ cô mua đàn dương cầm về, còn mời giáo viên đến dạy cô. Lúc đó tôi chỉ chạm vào một chút cũng bị đánh tay. Khi học tiểu học chẳng qua thi điểm tốt hơn cô một chút thì tôi liên tục vài ngày đều không có cơm tối để ăn, cho nên sau này đến thi tôi cũng không dám thi tốt.”

Lời nói giả giả thật thật, chuyện dương cầm là thật, chuyện điểm thi là giả, nhưng Đường Đường đem chúng ghép lại với nhau, lưu loát trôi chảy, hoàn toàn không nghe ra được đó là giả.

Cô cũng không muốn khi dễ một cô gái nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nhường nhường nhịn nhịn lại để người ta khi dễ đến trên đầu, Đường Đường chưa bao giờ là người có tính tình tốt đến như vậy.

Mọi người sau khi nghe xong đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Chuyện này cũng quá thảm rồi.

Đường Hân ngược lại nghe xong câu này đã thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Cô vốn dĩ đã có thành tích kém, lại còn nói cái gì mà đến thi tốt cũng không dám…”

Nói xong liền phát hiện tự mình nói sai.

Hiện tại cô phản bác câu này không phải là chứng minh cho nhưng lời nói phía trước của Đường Đường đều là thật sao. Đường Hân vội vàng giải thích, lại phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô đều quái dị.

Đường Hân hoàn toàn không biết điểm thi tháng của Đường Đường rất tốt.

Đường Đường nói xong những lời này đã vừa lúc xác minh khó hiểu lúc trước của mọi người. Thì ra là bởi vì như vậy nên Đường Đường mới làm bộ thi không tốt?

Bên cạnh có vài bạn học lên tiếng nghị luận, “Trách không được trước đây thành tích của Đường Đường không tốt.”

“Đúng vậy, đây cũng thật là đáng thương, chính bởi vì như vậy mà sau này khi thi được điểm tốt mọi người đều không tin.”

“Mẹ nuôi của Đường Hân cũng thật là đáng sợ.”

“Mẹ Đường Hân thật là đáng sợ.”

“Nhưng tớ vẫn tò mò, Đường Đường hiện tại rốt cuộc là dựa vào ai nhỉ?”

“Không biết”, nữ sinh xem náo nhiệt đối với tình trạng này có chút không hài lòng, khó tránh khỏi lại hơi ác ý nhỏ giọng nói, “Loại chuyện này sao chúng ta có thể biết được, nói không chừng đã kết… Đúng là không biết ghê tởm.”

“Đường Hân và mẹ cô ta hiếp người quá đáng, nhưng hiện giờ Đường Đường leo lên được chỗ cao liền trở về thị uy lại, đúng ra rất có phong cách nha…”

Khi mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận thì bên ngoài chen tới vài người. Nhưng học sinh xem náo nhiệt thấy là đám người Phong Thiên Dương đều vội vàng chừa ra một con đường, vừa tránh ra vừa tiếp tục nghị luận, “Bên cạnh Phòng Thiên Dương chắc là học sinh mới chuyển trường gần đây.”

“Thật đẹp trai, nghe nói đó là bạn thuở nhỏ của Phong thiếu.”

Phong Thiên Dương vội vội vàng vàng chen vào, đang chuẩn bị nói chuyện đã thấy người bạn thân của mình đã hoan thiên hỷ địa mà gọi Đường Đường một tiếng, “Chị.”

Đường Đường nhìn sang, gương mặt kia dường như cô đã gặp qua rồi, nhưng gặp qua ở đâu thì cô thật sự không nhớ rõ.

Những người còn lại đều ngây ngốc.

Phong Thiên Dương vẻ mặt không hiểu chuyện gì bước qua, chuyện gì vậy?

Minh Lãng vỗ lên vai Phong Thiên Dương một cái, sau đó chỉ vào Đường Đường, “Làm quen một chút đi, đây là chị họ của tôi, lúc trước bị thất lạc bên ngoài gần đây mới đón về”, nói xong lại nhìn về phía Đường Đường, vẻ mặt bị thương nói, “Chị, chị có phải không nhớ em không, em là Minh Lãng đây.”

Đường Đường vẫn không nhớ được, nhưng cũng không sao.

Đường Hân sau khi nghe Minh Lãng nói sắc mặt đã triệt để thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói: Minh Lãng không xấu, cậu ấy là tiểu khả ái duy nhất trong Minh gia.

Đợi sau khi giúp Đường Đường tẩy trắng xong, Đường Hân sẽ lập tức hoàn toàn offline~

Bà chị beta: Thích Minh Lãng ghê mà đất diễn hơi ít à…


Khó trách Đường Đường không nhớ được, lần trước khi đến Minh gia gặp một đám người, những em họ có độ tuổi không khác lắm so với Minh Lãng cũng có đến năm sáu người. Lúc đó cô chỉ đơn giản chào hỏi nên thật sự không hề nhớ kỹ.

Nhưng cũng không sao.

Đường Đường như bừng tỉnh đãi ngộ, “Đương nhiên nhớ rõ, là Minh Lãng à, em mới chuyển đến đây?”

“Đúng vậy đúng vậy”, Minh Lãng gật đầu, “Em vừa chuyển đến đây mấy ngày, vốn định hai ngày nữa sẽ đến nhà chú nhỏ thăm chị. Kết quả hôm nay nghe Phong Thiên Dương nói bên này có chuyện xảy ra nên em và cậu ấy liền chạy tới đây xem. Vậy chuyện này là sao?”

Chuyện này là sao?

Mọi người đồng thời nhìn về phía Đường Hân.

Sắc mặt Đường Hân lúc này đã trắng bệch.

Cô hôm nay cố ý đến trường kể lể để tranh thủ sự đồng tình của mọi người, khiến mọi người cảm thấy Đường Đường chính là ỷ thế hiếp người. Đường Đường là nhân vật công chúng, nếu truyền ra tin đồn cô ta hùng hổ dọa người sẽ gây hại cho cô ta.

Hơn nữa, Đường Hân càng muốn làm cho Đường Đường xấu mặt.

Vì Đường Đường mà mọi người đều cảm thấy cô là kẻ lừa đảo, cô là thủ phạm ức hiếp Đường Đường. Các bạn học có quan hệ thân thiết với cô lúc trước đều quay sang trào phúng, chế nhạo cô. Đường Hân thật sự không chịu được nữa, vậy nên cô muốn khiến Đường Đường cũng phải nếm thử tư vị này.

Cô ta còn không phải là leo lên kẻ có tiền mới dám đắc ý mà ương ngạnh sao? Nói khó nghe một chút chính là một con ả chỉ biết bán thân thì lấy cái gì để nhận được sự yêu thích của mọi người, được mọi người ngưỡng mộ?

Có những nam sinh thích cô ta còn gọi cô ta là nữ thần, không lẽ họ không cảm thấy ghê tởm sao?

Vậy nên khi cô cố ý nói hết ra, sau đó như ý nguyện Đường Hân nghe được tiếng nghị luận rầm rì bên tai, thấy được ánh mắt không giấu được sự khinh thường của các bạn học dành cho Đường Đường. Cuối cùng Đường Hân cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng không đợi cô hưởng thụ được một phút đồng hồ, thế giới đã bị thay đổi.

Cô không biết nam sinh này là ai, cùng không biết vì sao cậu ta lại đi bên cạnh Phong Thiên Dương, cô chỉ chú ý đến lời nói của nam sinh này.

Cậu ta nói Đường Đường là chị họ của cậu ta.

Trước đây vẫn bị thất lạc bên ngoài gần đây mới nhận trở về.

Cho nên vì sao Đường Đường đột nhiên mang nhiều hàng hiệu như vậy, vì sao mỗi ngày đi học tan học đều có siêu xe đưa đón, toàn bộ đã có nguyên nhân.

Những học sinh đến xem náo nhiệt hôm nay đều cảm thấy những chuyện vừa xảy ra tựa như một bộ phim truyền hình. Con gái nuôi từ nhỏ đã bị ngược đãi, còn bị cô con gái ruột diễu võ giương oai cố tình ức hiếp, kết quả sau khi lớn lên mới phát hiện, thì ra cô con gái nuôi thường bị mắng là con hoang kia căn bản không phải được bao dưỡng như lời Đường Hân nói mà là thiên kim nhà giàu bị thất lạc bên ngoài?

ĐM, chuyện này thật là kích thích!

Hơn nữa vận khí của Đường Đường cũng thật tốt!

Không đúng, phải nói là trước đây Đường Đường quá khó khăn, hiện giờ rốt cuộc vận khí thay đổi?

Tin tức này quả thật so với chuyện Đường Đường thi tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối còn khiến người ta kích động hơn.

Tiếng nghị luận xung quanh vang lên không dứt, chỉ có Đường Hân lẻ loi đứng giữa mọi người tựa như một vai hề đang nhảy nhót.

Khiếp sợ, không thể tin nổi.

Sao có thể có chuyện đó được?

Đường Hân chỉ vào Đường Đường thét chói tai, “Chuyện này không có khả năng, nếu là thật vậy bọn họ vì sao không sớm tới tìm cô. Cô gạt tôi, tôi… Tôi biết rồi, nhất định là cô cảm thấy thân phận hiện giờ quá khó coi nên cô ý an bài một thân phận mới để gạt tôi…”

Phong Thiên Dương không thể tin nổi nhìn Đường Hân, dù biết bản tính thật sự Đường Hân không phải như bộ dáng mà cậu thường thấy, nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ đến cô ta sẽ nói ra lời khó nghe như vậy!

“Đường Hân, cô thật quá đáng…”

Minh Lãng bên cạnh Phong Thiên Dương sờ sờ đầu mở miệng, nghe không hiểu, “Cái gì mà thân phận quá khó coi? Thân phận người Minh gia chúng tôi rất khó coi sao?”

Phong Thiên Dương:……

Cậu câm miệng đi, thật sự không biết Minh gia có một đám người đều thành tinh hết nhưng sao lại lồi ra một Minh Lãng vô cùng ngốc bạch ngọt như vậy.

Đường Đường không hề đoán được Minh Lãng sẽ xuất hiện, nhưng không thể không nói, Minh Lãng xuất hiện vừa vặn rất tốt. Đường Hân muốn đem ý nghĩ dơ bẩn của cô ta áp đặt lên người cô, còn chắc chắn những gì cô ta nghĩ là đúng.

Đáng tiếc kết cục chính là tự bê đá đập chân mình.

Lúc này nhất định sẽ không còn ai tin lời cô ta nói nữa.

Đám học sinh cũng không phải là kẻ ngốc, bây giờ nếu nghĩ lại sẽ cảm thấy rõ ràng là Đường Hân đã cố ý dẫn đường để bọn họ nghĩ theo hướng bại hoại kia, cố ý để bọn họ hiểu lầm Đường Đường. Một cô gái, nếu bị người khác bịa đặt cho cái danh được bao dưỡng, chuyện này đối với thanh danh của cô ấy có bao nhiêu tệ hại?

Huống chi Đường Đường còn là người của công chúng.

Nếu hôm nay không phải anh chàng tiểu soái ca vừa mới chuyển đến này đúng lúc xuất hiện vậy có phải Đường Đường thật sự đã bị hiểu lầm?

Nội tâm của Đường Hân thật sự quá độc ác.

Vẻ ngoài ngọt ngào như vậy, ai có thể nghĩ đến cô ta là loại người như thế này?

Đường Hân nghĩ ở đây nhiều người, có lẽ cô sẽ tìm được một người tin tưởng cô, nhưng là, đến một người cũng không có.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cô đều là chán ghét, cô nhìn ra đám người bọn họ không hề hoan nghênh cô, cô thậm chí còn nghe được suy nghĩ trong lòng họ.

Cút đi!

Đường Đường nhàn nhạt mà nhìn cô, “Cô còn có gì muốn nói không?”

Đường Hân mở to mắt nhìn mọi người đều vây quanh Đường Đường, gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo, tựa như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói chỉ cúi đầu ra khỏi phòng học.

Đám học sinh nhìn bóng dáng chật vật của Đường Hân, đều tụ lại nghị luận sôi nổi, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, Đường Hân thật là khủng bố.”

“Cô ta và mẹ cô ta đều khủng bố như nhau. Mẹ cô ta bởi vì Đường Đường thi tốt hơn Đường Hân mà không cho cô ấy ăn cơm. Khó trách trước đây có thông tin Đường Đường học tập kém. Hiện giờ cô ấy được đón về nhà rồi chắc là mới dám thật sự bộc lộ hết khả năng của mình…”

Mọi người dần dần tan rã, chỉ có Phong Thiên Dương và Minh Lãng cùng nhau tiến tới nói chuyện với Đường Đường. Đường Đường cười nói cảm ơn với Minh Lãng.

Lúc này Minh Lãng mới hậu tri hậu giác hiểu ra, hình như cậu đã giúp tránh Đường Đường tránh một rắc rối nào đó.

Minh Lãng có chút vui vẻ.

Trước đây khi xem chương trình, cậu đã thích Đường Đường. Không còn cách nào khác, cô gái ở độ tuổi này có vẻ ngoài và vóc người xinh đẹp như vậy, cậu hoàn toàn không có sức chống cự.

Nhưng chị ruột cậu lại nói cậu có ánh mắt kém, thích một minh tinh như Đường Đường thì thật là quá low, vì thế sau đó cậu cũng không nhắc tới nữa.

Kết quả, trời xui đất khiến thế nào mà Đường Đường lại trở thành chị họ của cậu, cậu còn có cơ hội được nhìn gần cô.

Sau khi gặp xong cậu phát hiện, Đường Đường so với trên TV còn đẹp hơn.

Cậu nhớ người anh em tốt Phong Thiên Dương của mình hình như học cùng trường với Đường Đường, vậy nên cậu ăn vạ với cha nói muốn chuyển đến trường trung học phụ thuộc. Vốn cho rằng còn phải hao chút miệng lưỡi, kết quả không ngờ cha cậu lại không hề suy nghĩ đã lập tức đồng ý.

Còn bảo cậu phải ở chung với Đường Đường thật tốt, cố gắng xúc tiến tình cảm chị em.

Vừa tới trường học mấy ngày, lung tung rối loạn một đống việc, hơn nữa cậu còn phải tụ tập với anh em tốt Phong Thiên Dương. Sau khi hai người chơi chán rồi hôm nay mới đến tìm Đường Đường, kết quả không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại giúp đỡ được Đường Đường.

Nice.

Nói chuyện được một lát, mắt thấy thời gian nghỉ giữa giờ đã sắp hết, Phong Thiên Dương và Minh Lãng cũng chuẩn bị rời đi. Trước khi đi Minh Lãng còn quay đầu nói với Đường Đường, “Chị, hôm nay em đi theo chị về nhà chú nhỏ ăn cơm.”

…… Gì?

Việc này tôi không thể làm chủ được!

Ai biết Minh Thiếu Diễm có đồng ý cho cậu vào nhà hay không, cậu không thấy Minh Thiếu Diễm đến gọi cha cậu là chú hai cũng không muốn sao?

Nhưng Minh Lãng đã khoác bả vai Phong Thiên Dương vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu.

… Thôi được rồi, gửi tin nhắn báo cho Minh Thiếu Diễm biết một tiếng.

Trải qua sự việc ngày hôm nay, ánh mắt của bạn học trong lớp nhìn về phía Đường Đường đều không quá giống nhau, mà cùng lúc đó trên Tieba cũng bùng nổ.

[ Hàng hiệu, siêu xe,… Thì ra Đường Đường thật sự có hậu phương phía sau, người đó là… ]

Tiêu đề như vậy thật dự khiến người ta muốn chửi thề, nhưng đám học sinh vẫn bị mùi bát quái thu hút mà nhấn vào.

Chủ nhà là một người đứng xem lúc sáng, hiện giờ cậu ta diễn tả lại những gì xảy ra cho mọi người nghe. Cậu ta diễn tả âm thành và diễn biến tình cảm vô cùng phóng phú, cuối cùng còn dùng ngữ khí vô cùng khiếp sợ nói cho mọi người một sự thật.

—— Đường Đường lại là thiên kim nhà giàu bị thất lạc bên ngoài.

Đó là sự thật, không phải nói giỡn.

Chân tướng rốt cuộc đã rõ ràng.

Những bạn học vẫn luôn tin tưởng Đường Đường tỏ vẻ, từ này về sau ai còn nói xấu Đường Đường câu nào lão tử sẽ giết hắn!

Phong Thiên Dương kích động lướt Tieba một lát, quay sang nhìn cậu bạn từ nhỏ đang vui vẻ rạo rực bên cạnh. Đến lúc này Phong Thiên Dương vẫn cảm thấy không chân thật.

“Người anh em”, Phong Thiên Dương cất điện thoại, “Đường Đường thật sự là con gái của nhà cậu à?”

“Cũng không phải nhà tớ, là nhà chú tớ. Nhưng cũng tính là người Minh gia đi.”

“Vậy tại sao cậu không nói sớm?”

Minh Lãng chớp chớp mắt, “Tớ chưa nói à, tớ không phải đã nói nhà tớ vừa mới nhận một người chị gái về hay sao?”

“Nhưng mà cậu không nói đó là Đường Đường”, Phong Thiên Dương muốn đấm Minh Lãng một phát. Cậu đối với chị gái Minh Lãng một chút hứng thú cũng không có, cho nên khi Minh Lãng nhắc đến cậu cũng không hỏi. Kết quả ai có thể nghĩ đến người đó lại chính là Đường Đường?

“Chuyện này… quan trọng sao?” Minh Lãng nhận ra cậu bạn mình tức giận, lúng túng hỏi.

“Không quan trọng sao?”

Phong Thiên Dương gần như tức giận mà rống lên.

Minh Lãng rụt cổ, lúc này mới đem chuyện trong nhà làm sao phát hiện ra Đường Đường, lại làm sao đón Đường Đường về nhà nói cho Phong Thiên Dương nghe.

Phong Thiên Dương lại muốn nổi giận.

Trách không được xe đưa đón Đường Đường cậu lại cảm thấy quen thuộc như vậy, thì ra là xe của chú Minh sao?

Minh Thiếu Diễm, người này quá nghiêm túc. Mỗi khi Phong Thiên Dương nhớ đến bộ dạng lạnh lùng của Minh Thiếu Diễm đều có chút sợ hãi, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy có chút vui vẻ, bởi vì quan hệ giữa cha cậu và Minh Thiếu Diễm thật sự rất tốt!

Phong gia làm ăn ở vùng khác, mấy năm này nhà bọn họ chậm rãi tiến vào lĩnh vực giải trí, việc này đều do Minh Thiếu Diễm ở phía trước giúp đỡ dẫn đường.

Bây giờ Đường Đường lại là cháu gái của Minh Thiếu Diễm, duyên phận, đúng là duyên phận.

Mà Đường Đường ở bên kia khi vừa tan học liền gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm nói Minh Lãng lại chuyển tới trường trung học phụ thuộc, còn nói hôm nay cậu ấy muốn đi theo cô cùng nhau về nhà ăn cơm.

Một lát sau Minh Thiếu Diễm hồi âm.

[ Đã biết. ]

Đường Đường đã xếp bọn người của chú hai và chú ba Minh là người xấu cần phải đề phòng, cho nên không khỏi hoài nghi mục đích của Minh Lãng khi tiếp cận cô. Vốn dĩ cô muốn bàn luận với Minh Thiếu Diễm một chút, nhưng đổi lại Minh Thiếu Diễm chỉ đơn giản đáp hai chữ thế này.

“Đã biết” là có ý gì, rốt cuộc là muốn cho Minh Lãng tới hay không tới?

Thẳng đến buổi chiều sau khi tan học, Đường Đường cũng không hiểu được. Sau khi cùng bọn người Đổng Ngọc tạm biệt rồi mở cửa xe, Đường Đường mới phát hiện Minh Lãng đã sớm ngồi chờ trên xe, khi thấy cô cậu liền vui tươi hớn hở kêu cô một tiếng, “Chị.”

Đột nhiên Đường Đường cảm thấy cậu ta cũng có chút đáng yêu, vì thế thuận miệng đáp một tiếng, “Ừm.”

Minh Lãng làm như rất quen thuộc, không cần Đường Đường chủ động đã bùm bùm nói một đống chuyện, “Đã lâu rồi không đến nhà chú nhỏ, thật nhớ món tôm muối tiêu của dì Trình. Cũng không biết hôm nay dì Trình có làm hay không… Aiiii, không đúng, em đã quên nói cho dì Trình biết rồi. A a a, bây giờ gọi điện thoại có phải là chậm rồi hay không…”

Đường Đường:…… Sao lại lảm nhảm như vậy?

Đường Đường chỉ có thể gợi lên đề tài để đánh gãy Minh Lãng lải nhải đáng tiếc, “Chị thấy em và Phong Thiên Dương rất thân thiết, trước đây các em đã quen nhau rồi sao?”

“Đương nhiên là quen rồi”, ánh mắt Minh Lãng sáng ngời nhìn Đường Đường. Đường Đường lập tức có chút hối hận vì sao lại chủ động gợi đề tài, còn chưa kịp cản, Minh Lãng đã khai hết ra, “Phong gia và Minh gia vốn dĩ có quan hệ trong việc làm ăn, mọi người đều rất thân nhau. Thật ra từ nhỏ em và Phong Thiên Dương không có quan hệ tốt đâu. Khi còn học tiểu học cậu ấy còn cướp bạn gái của em. Em và cậu ta suýt chút nữa đã đánh nhau một trận.”

Tình sử ngây thơ của những đứa trẻ học tiểu học, Đường Đường nghe được liền cười ra tiếng, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu ấy vì muốn xin lỗi em nên đã tự động đóng phí tài khoản trên QQ cho em một năm, vậy nên em liền tha thứ cho cậu ấy.”

Đường Đường:…….

Cô dường như đã hiểu lầm Minh Lãng rồi.

Chú hai Minh dù thật sự muốn cho người tiếp cận cô thì cũng tuyệt đối sẽ không chọn tên ngốc không có tâm nhãn như vậy.

Đợi khi tới Minh gia, sau khi Minh Lãng thấy dì Trình liền như chim nhỏ lao vút sang, làm nũng hỏi dì Trình có làm món tôm muối tiêu hay không. Dì Trình nhéo khuôn mặt của Minh Lãng, “Thiếu Diễm nói buổi tối cháu sẽ đến nên dì đã cố ý làm rồi, đợi chú nhỏ về là có thể ăn ngay.”

Minh Lãng hoan hô một tiếng theo vào phòng bếp, Đường Đường vẻ mặt hoang mang, nghe tiếng bước chân liền lập tức quay đầu, là Minh Thiếu Diễm đi vào.

Minh Thiếu Diễm nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đường Đường, đi tới giải thích, “Minh Lãng và bọn họ không giống nhau.”

Là rất không giống nhau, Đường Đường xem như đã nhìn ra.

Khi đến buổi cơm chiều, bởi vì có Minh Lãng ở đây nên quy tắc lúc ăn và ngủ sẽ không nói chuyện của Minh Thiếu Diễm đều trở thành đồ bài trí. Minh Lãng lải nhải đến cản cũng cản không được, có điều cậu biết Minh Thiếu Diễm không thích nhiều lời, cho nên cậu không dám nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, thế là Đường Đường vinh dự trở thành người bị hại.

“Chị, chị ăn nhiều một chút. Chị xem chị gầy như vậy rồi.”

“Mau nếm thử món tủ của dì Trình này”, nói xong liền gắp một còn tôm cho Đường Đường.

Động tác ăn cơm của Minh Thiếu Diễm ngừng lại một nhịp, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Minh Lãng. Minh Lãng hoảng sợ, lắp bắp nói, “Sao, sao vậy?”

“Không có gì.”

“À”, Minh Lãng vuốt vuốt ngực sau đó lại chuẩn bị nói chuyện với Đường Đường, kết quả vừa mới mở miệng đã nghe Minh Thiếu Diễm nói, “Đến cơm cũng không chặn cái miệng của cháu lại được sao?”

Minh Lãng ủy khuất.

Chú, ngày thường chú đều mặc kệ cháu mà? Hôm nay là làm sao vậy?

Nhưng rốt cuộc vẫn là sợ Minh Thiếu Diễm, rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói với Đường Đường, “Chị nếm thử đi, thật sự ăn rất ngon”, vừa nói vừa nhìn trộm Minh Thiếu Diễm một cái.

Đường Đường: “…… Cảm ơn.”

Dì trình rất thường xuyên làm món này ăn, cô mỗi ngày ở nhà, đã ăn qua không biết bao nhiêu lần rồi, thật sự không cần cậu giới thiệu như vậy đâu. Vì vậy khi Minh Lãng hứng thứ bừng bừng muốn gắp thêm cho cô một con tôm, Đường Đường liền từ chối, “Em thích ăn thì ăn nhiều một chút, không cần phải gắp cho chị đâu.”

“Được rồi”, Minh Lãng đem con tôm trên đũa nhét vào trong miệng, sau đó lại liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái. Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cậu thấy hình như chú nhỏ không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.

y da, sao lại nghĩ như vậy, chú nhỏ từ trước đến giờ vẫn đáng sợ mà, Minh Lãng trong lòng trộm nói thầm, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó mà nhìn Đường Đường một cái.

Mỗi ngày cùng sinh hoạt với chú nhỏ dưới một mái hiên, Đường Đường thật là thảm quá đi.

Sau khi cơm nước xong, Đường Đường có chút trướng bụng, vốn dĩ muốn đợi lát nữa sẽ đi đến phòng tập luyện một chút, nhưng bởi vì có Minh Lãng ở đây nên cô quyết định ra ngoài chạy bộ.

Chạy xong trở lại phòng khách, lúc này Minh Thiếu Diễm đang đọc báo, còn Minh Thiếu Lãng đang cầm điện thoại chơi. Đường Đường nhìn thoáng qua phát hiện Minh Lãng đang chơi game, nhìn qua rất có dáng dấp, đáng tiếc chiến tích chỉ đạt 0-8.

Đúng thật chỉ biết có ăn còn chơi game lại tệ như vậy, cô cho dù có nhắm mắt cũng không thể nào đánh tệ thế.

Đường Đường lắc đầu, ngồi trên sô pha bên cạnh Minh Thiếu Diễm. Lúc này cô mới phát hiện Minh Thiếu Diễm lại đeo mắt kính!

Loại kính được xem là chuẩn mực của khí chất cấm dục, kính gọng vàng.

Kính gọng vàng rất kén người mang. Nếu mang hợp sẽ khiến người đó trở nên đẹp hơn, mị lực tăng lên vô số lần, ngoài ra nó cũng tăng thêm khí chất cấm dục của người mang. Nhưng nếu ngược lại, nó sẽ dìm khuôn mặt của người mang đến cực điểm.

Mà Minh Thiếu Diễm thuộc vào loại người mang đẹp, khi hắn mang cặp kính gọng vàng này thật sự là vô cùng đẹp.

Minh Thiếu Diễm vốn dĩ ít lời, vẻ ngoài quá lạnh lùng khiến cả người hắn tản ra loại khí chất người sống chớ gần. Nhưng sau khi đeo kính lên, sự lạnh lùng đã được cọ rửa không ít, lại nhiều thêm vài phần nho nhã và khí chất cấm dục trên người.

Đây thật sự là quá đẹp.

Cô rất thích những người như thế này, vậy nên Đường Đường không nhịn xuống được mà nhìn nhiều thêm hai mắt.

Minh Thiếu Diễm sao lại không nhận ra ánh mắt của Đường Đường, buông sách ra hơi hơi híp mắt, “Sao vậy?”

Mày nhíu lại càng khắc họa rõ khí chất văn nhã cấm dục trên người hắn, thậm chí Đường Đường còn muốn kiến nghị Minh Thiếu Diễm nên mang mắt kính nhiều hơn, nhưng cô không dám nói.

“Chưa thấy chú nhỏ mang mắt kính bao giờ”, Đường Đường nói, “Có chút lạ.”

Minh Thiếu Diễm nhíu mày, “Khó nhìn?”

“Không không không”, Đường Đường vội vàng nói, “Rất đẹp.”

Minh Thiếu Diễm giương mắt nhìn Đường Đường một cái, lại rũ lông mi xuống, khóe môi như có như không cong lên một chút.

Đường Đường không dám nói chuyện với Minh Thiếu Diễm nữa. Cô vừa mới chạy xong, hiện tại cảm thấy có chút nóng, Đường Đường vô ý kéo kéo cổ áo ra một chút, dùng tay phẩy phẩy gió, nghĩ thầm chờ chút nữa liền đi lên tắm.

Minh Thiếu Diễm nhấc đầu lên, từ chỗ ngồi của hắn có thể nhìn dọc theo hướng cổ áo sơ mi xuống dưới, trượt qua xương quai xanh xinh đẹp của Đường Đường.

Làn da thiếu nữ cực kỳ trắng, cần cổ tinh tế, xương quai xanh gợi cảm. Minh Thiếu Diễm lập tức quay đầu, kết quả nhìn thấy Minh Lãng cũng đang nhìn Đường Đường, “Chị, chị nóng không?”

“Nóng…”

Đường Đường còn chưa nói xong đã nghe Minh Thiếu Diễm nói, “Hôm nay nhiệt độ thấp, nóng cái gì mà nóng.”

Đường Đường vội vàng sửa miệng, “Không nóng.”

“Nói không nóng thì mặc quần áo cho tốt lại đi.”

??? Quần áo của cô có chỗ nào không tốt sao? Cài hết tất cả các cúc áo rồi mà, nhưng sau đó chợt nhớ ra Minh Thiếu Diễm ngày thường đều ăn mặc kín mít, Đường Đường lại im lặng.

Lặng lẽ đem nút áo trên cùng cài lại.

Minh Thiếu Diễm: “……”

Hắn cũng không phải có ý tứ này, nhưng bây giờ nếu sửa miệng sẽ khiến hai đứa tiểu bối bảo hắn nói không giữ lời, cuối cùng hắn chỉ có thể kêu Đường Đường lên phòng làm bài tập.

Minh Lãng kinh ngạc nói, “Sao còn làm bài tập nữa?”

Minh Thiếu Diễm lạnh nhạt liếc Minh Lãng một cái, “Bởi vì không muốn giống một người chỉ thi toán được ba mươi tám điểm như cháu.”

Minh Lãng bị khóa cổ ngậm miệng. Cậu sai rồi, cậu không nên nói giúp Đường Đường. Cho nên nói, sống chung một nhà với chú nhỏ thật là thảm a.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cha Minh Lãng gọi điện thoại qua hỏi cậu Minh Thiếu Diễm và Đường Đường ở chung như thế nào. Minh Lãng nghĩ nghĩ nói, “Chú nhỏ rất hung dữ, chị Đường Đường đến nói cũng không dám. Ai, chị Đường Đường thật đáng thương.”

Đầu kia điện thoại nghe vậy rất cao hứng, xem ra đưa con trai đến trường trung học phụ thuộc đúng là một lựa chọn chính xác.

Đảo mắt, học kỳ một của lớp mười hai đã kết thúc.

Đường Hân sau hôm náo loạn kia đã hoàn toàn thôi học, mọi người sau khi nghị luận hai ngày cũng dần dần quên đi người này. Trong xương cốt Đường Hân là một người vô cùng hiếu thắng, cô ta không thể chịu nổi sự châm chọc mỉa mai của mọi người đối với mình, vậy nên nhất định cô ta sẽ không đến trường học. Huống chi bây giờ mẹ Đường thậm chí còn không thể trả nổi tiền học phí kếch xù của trường trung học phụ thuộc.

Công ty Đường Duẫn Đức để lại được mẹ Đường quản lý mười mấy năm, việc làm ăn không lớn hơn cũng không nhỏ đi. Nghe ra thì thấy phong cảnh vô hạn nhưng thật ra lại là cục diện rối rắm, nếu mẹ Đường và Đường Hân muốn có những ngày an lành như trước kia, điều đó là không có khả năng.

Vào hôm Giáng Sinh, Đường Đường nhận được rất nhiều quả táo từ cả những người cô biết lẫn không biết. Đợi đến khi buổi tối về nhà, dì Trình buồn rầu nhận lấy một đống quả táo trong tay Đường Đường, cân nhắc nếu không mang đi ép nước thì nhiều như vậy sao có thể ăn hết.

Đường Đường lại một lần nữa lấy từ trong cặp ra một quả khác, quả này là hôm nay cô cố ý đi chọn, đó là quả táo đỏ đẹp nhất cô thấy. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Đường Đừng lập tức đem quả táo đưa cho Minh Thiếu Diễm.

“Chú nhỏ, Giáng Sinh vui vẻ”, đừng thấy Đường Đường trong ngày Giáng Sinh chỉ tặng một quả táo rẻ tiền cho Minh Thiếu Diễm, thật ra cô muốn tặng món đồ quý giá hơn nhưng lại nghĩ đến những món đó Minh Thiếu Diễm không thiếu, vì thế cuối cùng cô chỉ đi cùng bạn học ra ngoài đi mua táo.

Minh Thiếu Diễm cũng không ghét bỏ, “Đi lên phòng xem thử đi.”

“Hử?”

“Quà Giáng Sinh.”

Đường Đường chạy về phòng ngủ, trên tủ đầu giường phát hiện một chiếc chìa khóa xe, bên trên là logo một cây đinh ba.

Trong nháy mắt Đường Đường cả kinh suýt chút nữa đã đem chìa khóa ném ra ngoài.

Một quả táo lại đổi được một chiếc xe Maserati của Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường hỗn loạn.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu nhận thì cô sẽ thiếu một cái nhân tình rất lớn, hơn nữa cô căn bản không phải cháu gái ruột của Minh Thiếu Diễm, loại quà tặng như thế này cô thật sự không thể nhận lấy.

Đường Đường chạy xuống tầng hai gõ cửa phòng ngủ Minh Thiếu Diễm.

“Chú nhỏ, cái này cháu thật sự không thể nhận được.”

“Tại sao?”

“… Quá đắt.”

“Không đắt”, Minh Thiếu Diễm đi về phía phòng ngủ, “Đừng cảm thấy có gánh nặng.”

Sao có thể không có gánh nặng!!!

“Cháu thật sự không cần đâu. Chú nhỏ, cháu đến bằng lái cũng không có.”

“Có thời gian thì học dần dần đi. Còn xe, đợi sau khi học xong rồi thì chạy.”

Tặng quà rồi cũng như bát nước đổ đi, mặc kệ Đường Đường có nói gì Minh Thiếu Diễm cũng không có ý định lấy lại quà. Mắt thấy Minh Thiếu Diễm sắp tức giận, Đường Đường không dám nói nữa, chỉ có thể cầm chìa khóa lên tầng ba.

Còn không quay về…

Vậy cô phải kiếm tiền thật nhanh, kiếm tiền thật nhiều, sau đó mua một chiếc xe cho Minh Thiếu Diễm…

Nếu không lương tâm cô sẽ bất an.

Nghĩ đến kiếm tiền Đường Đường liền gọi điện thoại cho Đái Na, hỏi cô ấy xem đại khái khi nào thì gameshow bắt đầu.

“Ngày thứ ba sau khi em thi xong. Tổ tiết mục chuẩn bị sẽ công bố tin tức em tham gia chương trình cuối cùng, cũng chính là trước một ngày em tiến tổ.”

“Vậy thù lao đóng thế nào?”

Em quan tâm thù lao làm gì, không lẽ Minh đổng còn thiếu tiền tiêu vặt của em. Đái Na không rõ nhưng cũng không nghĩ nhiều, “Em là người mới, cho nên so với những người khác thấp hơn không ít. Tạm thời thì em được năm trăm vạn một tập.”

Không đủ, Đường Đường ngắt điện thoại.

Xe của Minh Thiếu Diễm gần như đều có đến tám chữ số.

Buồn.

Xem ra sau khi thi đại học xong cô phải đóng phim thật nhiều để kiếm tiền, nếu không đến tiền mua chiếc xe cho Minh Thiếu Diễm cũng không có.

Có mục tiêu liền có động lực, mắt thấy sắp đến kỳ thi cuối kỳ, cũng đồng thời sắp đến lúc tham gia chương trình tạp kỹ, Đường Đường càng ngày càng muốn sớm một chút đến ngày tiến tổ tiết mục để kiếm tiền. Minh Thiếu Diễm yên lặng nhìn bộ dáng hưng phấn của cháu gái.

Lại còn nói không phải tham gia vì Bách Thần.

Cháu nhìn xem cháu đã kích động thành bộ dáng gì kìa.

Rốt cuộc cũng thi xong, lần này Đường Đường lại tăng thêm mười phần trăm công lực cho kỳ thi này vậy nên cô giành được thứ hạng thứ mười hai toàn khối. Lần này các bạn học cũng không còn hoài nghi thành tích của Đường Đường nữa.

Hai ngày sau là thời gian cô tham gia tổ tiết mục, cho nên khi về đến nhà Đường Đường liền đem cái va li to tướng ra bắt đầu sửa sang lại quần áo, mà cùng lúc đó, tổ tiết mục cũng tung ra danh tính của vị khách mời cuối cùng.

Đường Đường.

Cái tên Đường Đường yên lặng một tháng qua lại một lần nữa oanh tạc Weibo.

Mà Bách Thần đáng hớn hở chuẩn bị cùng nữ thần vui vẻ đi du lịch sau khi xem được tin tức này liền hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh biết mà, Đường Đường nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Anh sao có thể thảm như vậy chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.