Xuyên thành quả tim nhỏ của nam phụ

Chương 13-14

trước
tiếp

Những bạn học giỏi môn tiếng Anh vẫn nghĩ ra một lý do, ví như đề này đối với bọn họ mà nói xác thật rất đơn giản, vì thế Đường Đường làm đúng thì cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng những học sinh không giỏi tiếng Anh vừa lúc làm sai câu này thì có chút ngốc.

Đường Đường hai mươi điểm cũng có thể làm được đề này, còn chính mình tốt xấu thì cũng có thể thi một trăm hai mươi lại không thể làm được?

Đường Đường trả lời xong bình tĩnh ngồi xuống, mà những người đang chuẩn bị tốt để chế giễu cô cứng đờ quay lại, một lần nữa đem tầm mắt dừng trên bài thi của mình.

Chuyện này và tưởng tượng của bọn họ không giống nhau!

Giáo viên tiếng Anh thật vừa lòng, lại khen Đường Đường hai câu mới bắt đầu tiếp tục giảng đề.

Trong lớp lại tiếp tục khôi phục không khí an tĩnh quỷ dị khiến người ta hít thở không thông. Một lát sau nữa, nữ sinh ngồi trước Đường Đường không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái.

Kết quả thấy Đường Đường tay cầm bút, soàn soạt viết đáp án của câu cuối cùng. Tốc độ này chắc là đánh lụi đi, cho dù làm bài bình thường thì cũng quá khoa trương rồi, đến Phong Khinh Dương học giỏi tiếng Anh nhất trong lớp cũng không làm nhanh như vậy!

Đường Đường không biết bạn nữ phía trước đang nghĩ cái gì, khi cô viết xong đoạn văn rồi thì giáo viên mới giảng đến bài đọc hiểu thứ hai. Đường Đường chờ giáo viên giảng xong hết thì cô chỉ cần so sánh đáp án là ổn.

Thời gian còn dư lại, Đường Đường trộm lấy ra sách toán, tiếp tục gian nan sự nghiệp ôn tập toán học của mình.

Học sinh trong trường trung học phụ thuộc vì chất lượng học tập nên đại đa số đều ở nội trú trong trường, không muốn nội trú thì có thể xin học ngoại trú. Rất nhiều học sinh con nhà giàu không muốn chịu sự quản lý của cha mẹ nên đều lựa chọn ở trường, vì thế điều kiện nơi nghỉ ngơi và nhà ăn trong trường tốt hơn những trường học khác rất nhiều.

Thẻ học sinh của Đường Đường còn chưa có, lúc trước còn đang nghĩ xem có thể mượn thẻ cơm của ai đó không, may mắn Minh Thiếu Diễm đã gửi tin nhắn nói buổi trưa Jason sẽ đem cơm qua.

Dựa theo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Minh Thiếu Diễm thì Jason rất có khả năng sẽ đưa cơm lúc mười hai giờ đúng. Để Jason xuất hiện ở lớp cũng không tốt lắm, cho nên khi tiết cuối cùng vừa kết thúc, Đường Đường ngay lập tức ra khỏi phòng học gọi điện thoại cho Jason nói cô sẽ tự xuống lầu lấy cơm trưa.

Chân trước Đường Đường vừa đi, các bạn học chịu áp lực trong hai tiết rốt cuộc cũng dám lớn tiếng nói chuyện, bọn họ đều nháo nhào ồn ào thảo luận.

Mức độ kiên nhẫn của nam sinh đối với nữ sinh vẫn cao hơn nữ sinh rất nhiều, đặc biệt là đối với những nữ sinh xinh đẹp. Hai tiết học qua đi, Đường Đường không lớn lối cũng không khiến người khác phải ngại, thái độ của những nam sinh nói về Đường Đường so với trước hai tiết trước đã khác nhau một trời một vực.

Các nữ sinh vẫn giữ nguyên lập trường, không thích chính là không thích.

“Khẳng định không phải cậu ta tự làm, câu đó tôi làm còn sai mà.”

“Lúc này mới hai tiết thôi, có thể nhìn ra được thứ gì chứ. Lúc cậu ta vừa mới vào chương trình không phải cũng giả bộ rất tốt sao.”

“Đúng vậy, vừa mới bắt đầu thì có thể nhìn ra được cái gì. Đợi qua được mấy ngày sẽ tự giác lộ nguyên hình thôi.”

Nghe được những lời này, tâm trạng của những người còn lại có chút phức tạp, ví như hai nữ sinh ngồi trước Đường Đường. Cho dù chỉ mới ngồi gần trong hai tiết thôi, nhưng họ có thể cảm giác được Đường Đường là người vô cùng lễ phép, nói cùng mấy câu thôi là có thể cảm giác được cô ấy được dạy dỗ rất tốt.

Thật sự một chút cũng không giống giả bộ.

Nghe âm thanh thảo luận ríu rít trong lớp, hai người liền đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, khi đi ngang qua bàn học của Đường Đường liền nhìn thoáng qua bài viết tiếng Anh của cô.

Chữ viết xinh đẹp ngay lập tức hấp dẫn lực chú ý, nhìn nhiều thêm vài giây, câu chữ lưu loát, ngữ pháp chuẩn, hơn nữa thậm chí còn có vài từ đơn mà các cô cũng không hiểu…

Yên lặng lấy điện thoại ra tra nghĩa của mấy từ đơn này, xác nhận không phải Đường Đường viết loạn, hai người liền nhìn nhau, đột nhiên họ cảm thấy những tin đồn trên mạng đều là đánh rắm.

Đây không phải là từ vựng của tiếng Anh cấp ba, người thi tiếng Anh được hai mươi điểm thì sao có thể viết bài văn như vậy.

Dưới tầng, Jason và cô Lưu chủ nhiệm đang nói chuyện, Đường Đường bình tĩnh xuống lầu trong ánh mắt nóng rực của một đám người, sau đó chào hỏi cô Lưu.

Hôm nay tâm tình cô Lưu thực sự không tồi, luôn miệng khen biểu hiện của Đường Đường, “nếu không đăng kí sẽ không được phép ở lại trường, nhưng giữa trưa cũng sẽ có phòng để nghỉ ngơi. Phòng ngủ của em đã được sắp xếp rồi, cô dẫn em đi qua.”

Đường Đường gật đầu, “Cảm ơn cô.”

Ba người đi về hướng khu phòng nghỉ, Jason nhìn Đường Đường một cái, “Cô Lưu nói sáng nay biểu hiện của cô rất tốt.”

Đường Đường:… Vì sao câu này của anh giống như đang nói với một đứa trẻ vậy?

“Minh đổng rất vừa lòng”, Jason lại nói thêm.

“……”, Đường Đường trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ mới qua hai tiết mà thôi Minh Thiếu Diễm vừa lòng cái gì, hắn cũng hài lòng quá dễ dàng rồi.

Đường Đường chỉ có thể nói một tiếng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, sau đó lại chăm chú nghe cô Lưu giới thiệu kiến trúc trường. Học sinh đi ngang qua hoặc cố ý đi theo đếm không hết, họ cũng không dám tiến lên, chỉ đứng từ xa cầm điện thoại chụp hình.

Tiếng nghị luận không chỉ ở xung quanh thôi mà trên đỉnh đầu cũng có, Đường Đường theo bản năng ngẩng đầu. Một đám học sinh nghiêng đầu ghé vào trên cửa sổ xem náo nhiệt, thậm chí còn phát ra một vài tiếng kêu kinh ngạc.

Cô Lưu khó có được cảm giác xấu hổ, dù đã đi dạy nửa đời người, cô cũng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, đi đến chỗ nào là bị vây xem đến chỗ đó. Đang nghĩ ngợi nên dời đề tài một chút thì trên tầng đột nhiên có tiếng thét chói tai của nữ sinh, ngay sau đó một chai nước từ bên trên rơi xuống.

Đường Đường phản ứng nhanh nhưng chai nước từ trên cao rơi xuống càng nhanh hơn. Cô vừa với di chuyển một chút thì chai nước đã xẹt qua vai cô hung hăng nện xuống bên chân Đường Đường. Bởi vì trọng lực nên khi rơi xuống liền phanh một tiếng nổ tung, quần Đường Đường trong nháy mắt bị ướt một mảng lớn.

Cô Lưu hét lên một tiếng vội vàng hỏi thăm Đường Đường, Đường Đường vỗ vỗ quần lắc đầu, “Không có việc gì.”

Cô Lưu tính tình tốt cũng bị tình huống đột phát này làm cho sắc mặt xanh mét.

Cô là một giáo viên, nhiệm vụ của cô là dạy học và giáo dục, nhưng hiện tại học sinh lại làm ra những việc thế này khiến cô cảm thấy thật thất bại trong việc giáo dục con người.

Sắc mặt Jason cũng trầm xuống.

Anh biết Đường Đường đã từng làm gì, nhưng anh thật sự không hiểu ác ý của những học sinh kia đến từ đâu.

Học sinh trên tầng vì chuyện này đều bị dọa cho rụt trở về. Cô Lưu thật sự tức giận, trước mặt tất cả những học sinh vây xem nói nhất định phải tra rõ chuyện này.

“Nhiều camera như vậy, cô không tin không tìm người cầm đầu!”

Học sinh xung quanh khiếp sợ, cảm thấy cô Lưu chuyện bé xé ra to nhưng nhìn Đường Đường có nhiều vệt ướt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Bọn họ đứng gần thấy được rõ ràng, chai nước kia sau khi tiếp đất liền nổ tung, bọt nước văng ra khắp nơi. Nếu Đường Đường không tránh kịp mà bị chai nước rơi trúng người hay đầu thì nhất định sẽ bị thương.

Đường Đường chắc chắn sẽ tức giận, dù sao thì lúc nãy suýt chút nữa cô ấy đã bị đập trúng rồi.

Bọn họ nhớ rõ trong chương trình, Đường Đường vì giày mang không vừa nên đã nổi nóng một buổi với Tô Xán. Đường Đường vốn dĩ tính khí thất thường, bây giờ còn bị một cái chai rơi trúng, kẻ ném chai nước kia không chừng sẽ phải gặp xui xẻo rồi.

Nhưng không ngờ, Đường Đường chỉ yên lặng đem chai nước kia nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó nói với cô Lưu, “Cô ơi, thôi bỏ đi.”

Những học sinh vây xem đều kinh ngạc nhìn Đường Đường.

“Dù sao cũng không đập trúng, chỉ dính một chút nước thôi”, Đường Đường rũ lông mi, “Em mới chuyển đến, mọi người khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận. Chờ thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Cô Lưu thật sự không hiểu, vì sao lại không thể chấp nhận?

Cho dù trước kia Đường Đường như thế nào thì liên quan gì đến những học sinh kia?

Mọi người xung quanh cứ ngây ngốc nhìn Đường Đường vứt chai nước đi, nhìn cô như không có gì xảy ra mà cười cười. Ánh mặt trời giữa trưa đáp trên mặt cô, không có oán giận cũng không có âm trầm, lúm đồng tiền trên má chiếu vào trong mắt mọi người, xinh đẹp không thôi khiến người ta không thể rời mắt.

Tiếng ồn ào lúc trước như bị ấn nút dừng, mọi thứ đều trở nên im ắng không một tiếng động.

Chờ Đường Đường và cô Lưu đi xa, đám học sinh mới tan rã, có người đem đoạn video này đăng lên Tieba.

Mới vừa đăng lên, những bình luận đầu tiên đều nói người anh em ném chai nước thật hay, chỉ là có chút đang tiếc không đập trúng,… Những bình luận như thế kéo dài đến vài trang.

Thật lâu sau đó rốt cuộc mới chậm rãi có nhưng bình luận bất đồng.

[ Chỉ có mình tôi cảm thấy chuyện này quá đáng sao? Thật ra tôi vẫn luôn không rõ, Đường Đường đã giết cả nhà các người sao cho nên các người mới hận không thể để cô ấy chết? ]

Một bình luận bất đồng xuất hiện làm khơi dậy những bình luận tương tự, sau đó càng ngày càng nhiều lên.

Trong bài đăng xuất hiện hai phe, bắt đầu ồn ào đến khí thế ngất trời. Nam sinh cao một mét chín lướt Tieba đột nhiên quát một tiếng, “ĐM!”

Phong Thiên Dương trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Làm gì vậy? Muốn hù chết lão tử…”

“Phong thiếu, cậu mau xem cái này”, một mét chín đưa điện thoại qua, Phong Thiên Dương không có hứng thú liếc qua một cái, sau đó từ trên ghế nhảy dựng lên, tức giận.

“Thật mẹ nó, hôm nay lão tử không tìm được kẻ này là ai thì sẽ không mang họ Phong!”

Một mét chín vội vàng kéo cậu ta, “Đừng đừng đừng, nếu bây giờ cậu ra mặt không phải càng làm cho mọi người ghét Đường Đường sao. Cô ấy chắc chắn biết sẽ như vậy nên mới mặc kê…”

“Vậy làm sao bây giờ”, Phong Thiên Dương trừng mắt, câu không biết vì sao mình nhất định phải che chở Đường Đường, có lẽ là vì lúc trước kinh diễm bởi vẻ ngoài của cô, hoặc có lẽ là nhìn cô yên lặng nhặt chai nước khiến cậu cảm thấy đau lòng.

Phong Thiên Dương đem điện thoại nhét vào trong túi liền đi ra ngoài, một mét chín theo sau hỏi cậu muốn đi đâu.

“Tôi đi tìm cô ấy, tôi không tin có tôi ở bên cạnh những kẻ kia còn dám ném chai nước vào cô ấy!”

Phong Thiên Dương nói xong liền cất bước chạy, một mét chín gãi gãi tóc gọi Phong Thiên Dương, sau đó cũng chạy theo.

Mà Đường Đường bên kia rốt cuộc đến được phòng ngủ.

Ký túc xá trong trường được phân thành hai loại, phòng tám người và phòng bốn người, tám người thì được ở miễn phí, nếu muốn ở phòng bốn người thì phải bỏ thêm tiền, hơn nữa còn phải bỏ ra không ít. Minh Thiếu Diễm có tiền đương nhiên Đường Đường sẽ được phân vào phòng bốn người.

“Cô cảm thấy ở cùng với học sinh lớp khác không tốt nên đặc biệt xếp cho em cùng phòng với bạn học trong lớp, may mắn phòng này đang thiếu một người. Đường Đường, nếu sau này em có nghỉ trưa thì ở trên giường này.”

Cô Lưu chỉ chỉ cái giường trống, Đường Đường gật đầu.

Rốt cuộc đã bàn giao xong, cô Lưu vừa lòng rời đi. Jason sau khi dặn dò vài câu, đặt cơm trưa lên bàn cũng rời khỏi.

Hiện giờ đã qua giờ cơm, Đường Đường thật sự có chút đói. Ngồi xuống mở ra cơm trưa, mùi hương quen thuộc tỏa ra, lúc trước Đường Đường cũng rất thích nhà hàng này nên thường xuyên đến đó ăn.

Hương vị rất ngon nhưng lại quá đắt đối với những gia đình bình thường.

Vừa mới mở bao bì thì bên ngoài có người đẩy cửa vào, một cô gái có giọng hơi trung tính phàn nàn, “Đặt cơm chậm mất rồi, tớ thật sự rất muốn ăn tôm chiên bóc vỏ…”

“Ngày mai lại đặt sớm hơn chút đi”, Phong Khinh Dương lại nói thêm, “Hôm nay…”

Lời nói còn chưa dứt đã thấy trong phòng ngủ nhiều hơn một người, cùng với món tôm chiên bóc vỏ mà cô gái lúc nãy vô cùng muốn ăn!

Ba cô gái ngây ngốc tại chỗ.

Đường Đường nhìn thấy bọn người Phong Khinh Dương cũng sửng sốt vài giây, sau đó tiện đà nói, “Các cậu còn chưa ăn trưa sao, vậy cùng nhau ăn đi.”

^.^ Có lẽ tối nay tôi bận lắm lắm, nên đăng giờ này cho các nàng nhé. Xong chương này chắc mọi người phải đợi một thời gian nữa ấy, nhưng mà các nàng yên tâm đi, editor nhà tôi chăm chỉ lắm, luôn cố gắng hoàn thành sớm nhất để đăng thôi


* Tôi nghĩ lại rồi, đằng nào cũng phải đợi, thôi thì tặng các nàng trước 2 chương để có động lực đợi à…..byee

Nữ sinh tóc ngắn cảm thấy dường như ông trời đang thử thách mình vậy.

Một bên bạn học không nên tiếp xúc, một bên là người vừa ăn vừa khen ngon, rối rắm ba giây, cô quyết định nói: “….Không cần…”

“Mua rất nhiều”, Đường Đường đưa cho nàng một đôi đũa, “Còn không mau ăn cơm đi.”

Đổng Ngọc:……

“…… Tớ không khách khí nhé.”

Đường Đường cười cười, sau đó nhìn Phong Khinh Dương và nữ sinh đi cùng, “Cùng nhau ăn không?”

Ở trong tiết tiếng Anh, Đường Đường đã nhận là người ngồi cùng bàn với Đường Hân chính là Phong Khinh Dương.

Phong Khinh Dương cũng không thèm nhìn tới món tôm, cự tuyệt nói, “Tớ không đói bụng!”

“Vậy được rồi.” Đường Đường ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa khác, “Tớ ăn đây.”

Phong Khinh Dương:……

Thông thường không phải là sẽ nhiệt tình mời thêm vài lần nữa sao? Cô ấy chỉ hỏi mỗi một lần, nghe chả có tí thành ý nào cả.

Đồng Ngọc tính tình thẳng thắn, Đường Đường đã mời thì cô cũng không ngại, tiền bữa cơm này đối với cô cũng không là gì, hôm nay Đường Đường mời thì hôm sau cô mời lại là được.

Trong thế giới của nữ sinh, một chủ đề ngẫu nhiên cũng có thể trở thành đề tài buôn chuyện. Đổng Ngọc liếc mắt một cái, phát hiện ra đôi giày của mình với Đường Đường giống nhau đều cùng hãng Adidas, cười nói các cô vậy mà lại mua giày giống nhau.

* Trong cv có ghi là cùng Tam Diệp Thảo ( cỏ ba lá), ở đây mình đổi thành cùng hãng giày nhé ^^

Đề tài bắt đầu từ hãng giày, thảo luận Adidas có những mẫu giày nào đẹp, cuối cùng không biết vì cái gì lại chuyển thành các em nhà Đổng Ngọc.

Qua một buổi trưa, Đường Đường đã biết gia đình sống ở khu nào, trong nhà Đổng Ngọc có mấy người.

Thời gian nghỉ trưa vừa hết,cả phòng ngủ bốn người cùng đi đến phòng học, ngẫu nhiên đi ngang qua vài học sinh, nhìn Đường Đường cùng Phong Khinh Dương một trước một sau mà đi, kinh ngạc không khép được miệng. Chờ đến khi vào học, một nhóm bạn vẫn còn vò đầu bứt tai.

“Đây là chuyện gì vậy?”

Đường Hân cứng đờ ngồi trên ghế, nhìn Đổng Ngọc và Đường Đường cười nói, cô bất an cắn môi, đợi khi Phong Khinh Dương lại gần mới hỏi “Khinh Dương… Đường Đường cô ấy…”

“Phòng ngủ chúng tớ vừa lúc thiếu một người, cậu ấy đến vừa đúng lúc”, Phong Khinh Dương bực bội nói.

Đường Hân nghe xong, không khỏi siết chặt bút trong tay.

Khinh Dương, Đổng Ngọc, còn có Dương Đào, ba người đều là gia đình giàu có, hơn người. Cô mất bao nhiêu lâu mới gia nhập được với họ.

Cho dù cô nỗ lực như thế nào cũng vô dụng, mặc dù nhà cô không coi là nghèo, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc có nhiều tiền cho cô tiêu xài như vậy. Giống như bữa cơm trưa nay, cô không như nhóm Khinh Dương có thể tốn đến hàng ngàn đồng cho một bữa ăn.

Cô vẫn luôn cảm thấy việc này không liên quan đến nhau, vì cho dù mấy người họ có tiền thì nhóm người Khinh Dương vẫn chơi cùng cô, nhưng với Đường Đường lại không như vậy.

Cô dùng mọi cách vẫn không vào được ký túc xá vậy mà hiện tại Đường Đường lại dễ dàng đi vào, người mà cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận lại đang cười nói với Đường Đường.

Nhưng hiện tại vẫn tạm ổn, Đường Hân tự an ủi chính mình vì Khinh Dương vẫn chưa thật sự quý Đường Đường.

Đường Đường đi về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Nữ sinh ngồi trên cô rối rắm hơn nửa ngày, không nhịn được quay đầu xuống hỏi Đường Đường, “Chuyện kia…. Cậu ổn chứ?”

Đường Đường nhất thời không phản ứng được, nữ sinh lại hỏi lại lần nữa, “Cậu chính là người thiếu chút nữa bị ném bình nước đúng không?”

“À, cái này không có việc gì”, Đường Đường cười cười, tay xoay bút thuận miệng hỏi ” Sao mọi người lại biết?”

“Có người đã phát video trên diễn đàn Tieba”

Đường Đường lấy di động ra, tìm kiếm trường trung học phụ thuộc Thành Đại trên Tieba, “Tieba là cái này sao?”

Nữ sinh không ngờ Đường Đường lại đi tìm kiếm Tieba như vậy, chợt nhớ tới những bình luận không hay vội nói ” Mọi người nói có chút khó nghe, cậu tốt nhất vẫn nên đừng xem…”

Đường Đường xem diễn đàn, liền nhìn thấy video đứng đầu chính là video cô bị ném bình nước.

Đường Đường tải video xuống, sau đó cất di động đi, cười với nữ sinh bàn trên, “Mình đoán được đại khái mọi người nói gì rồi”

Nữ sinh ngẩn cả người. Đường Đường trước đây hay bị chơi xấu, mọi người trên Weibo mắng cô còn khó nghe hơn so với trên diễn đàn, cho nên cô có thể đoán được đại khái nội dung.

Những lời này cô còn cảm thấy quá khó nghe, bản thân mình thấy vậy mà nhìn lại phản ứng Đường Đường, cô liền cảm thấy khó chịu.

Chờ bạn nữ quay lên, Đường Đường lấy di động ra xem lại video, video rất hoàn chỉnh từ khi Đường Đường thiếu chút nữa bị hắt đến khi Đường Đường không truy cứu nữa.

Loại video như này có ảnh hưởng không tốt tới trường học, đặc biệt là Đường Đường lại là người của công chúng, cho nên không chừng cái video này sẽ sớm bị xoá đi.

Đến tiết sau, Đường Đường mở Tieba ra lần nữa, đúng như cô nghĩ

video đã bị xoá, trên Tieba cũng không còn tìm thấy những video tương tự nữa

Buổi chiều có 3 tiết học, sau giờ nghỉ còn có tiết tự học học vào buổi tối. Học sinh học ngoại trú có thể đi về. Lúc Đường Đường ra khỏi phòng học, thấy nam sinh đẹp trai lúc sáng đưa cô về lớp đang đứng ở cửa.

Phong Khinh Dương vừa nhìn thấy Phong Thiên Dương liền ngứa ngáy chân tay, Phong Thiên Dương mặc kệ chị mình cùng bạn thân, thay đổi thái độ thờ ơ lúc sáng, tự quen thuộc nói với Đường Đường.

“Nhà cậu ở đoạn nào, tiện đường mình đi về có thể chở cậu về một đoạn.”

“Mình tiện đường thật, tài xế của nhà mình cũng đến rồi, nếu không cậu…”

“Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu”, Đường Đường lễ phép cự tuyệt, “Có người tới đón tớ rồi”.

Lúc này, Phong Thiên Dương mới nhìn thấy một chiếc xe Bentley dừng cách đó 10 mét, Đường Đường cùng cậu tạm biệt xong liền đi tới chiếc xe kia.

Đến tận khi chiếc xe kia rời đi rồi, Phong Thiên Dương mới hậu tri hậu giác lẩm bầm nói “Biển số xe trông thật quen mắt.”

Đường Đường tan học lúc năm giờ hai mươi, về đến nhà là năm giòe năm mươi, Minh Thiếu Diễm còn chưa về. Dì Trình từ phòng bếp chạy ra hỏi xem cô đi học thế nào.

“Khá tốt ạ”, Đường Đường theo chân dì Trình vào bếp, “Thầy giáo giảng bài cũng tốt, không khí học tập cũng tốt”.

Dì Trình vội vàng gật đầu, “trường trung học phụ thuộc Đại Thành cũng không phải ai cũng vào được mà, con mau mau đi thay quần áo đi, đợi chú của con về là có thể ăn cơm chiều được rồi”.

Đường Đường trở về phòng ngủ, Jason đã giúp cô mang đồng phục về, dì Trình đã giúp cô là thẳng treo trong tủ. Đường Đường thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, vừa mới xuống lầu thì đúng lúc gặp Minh Thiếu Diễm trở về nhà.

“Chú nhỏ”, Đường Đường chủ động chào hỏi.

“Ừ”, Minh Thiếu Diễm gật đầu, cởi áo khoác đưa cho dì Trình, ” Đi học cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt ạ”, Đường Đường mang những lời nói với dì Trình một lần nữa nói lại với Minh Thiếu Diễm nhưng thêm một câu khác, “Chỉ là toán và địa lý có chút không theo kịp”.

Minh Thiếu Diễm nhớ tới những chuyện chiều nay Jason nói với hắn, ánh mắt lạnh đi vài phần, nhưng Đường Đường không có nói nên hắn cũng không hỏi mà nói tiếp với Đường Đường, ” cháu lâu lắm không đi học, theo không kịp là chuyện bình thường, nếu không theo kịp có thể mời gia sư đến dạy thêm”.

Đường Đường có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hôm nay Minh Thiếu Diễm lại không châm chọc mình, nở nụ cười nói “Cảm ơn chú nhỏ”.

“Người một nhà thì cảm ơn cái gì”, Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt mở miệng, ” cháu không có điều gì khác muốn nói sao?”

“…Có”, Đường Đường tỏ vẻ khó xử nói, “Hôm nay các bạn có chút không thân thiện.”

Chuyện này Jason khẳng định đã nói cho Minh Thiếu Diễm nghe, cho nên Đường Đường vẫn luôn chờ Minh Thiếu Diễm chủ động hỏi, mà không phải cô tự nói ra. Hiện tại Minh Thiếu Diễm hỏi nên Đường Đường lập tức biểu hiện một bộ biểu tình mất mát đem chuyện hôm nay nói ra.

Minh Thiếu Diễm chăm chú lắng nghe, đợi Đường Đường nói xong mới nói, ” Cháu có suy nghĩ gì không?”

“Cháu cảm thấy”, Đường Đường nói, “Cháu muốn có người đại diện”.

“….”

“Tám giờ sẽ có người gọi cho cháu.”

“Là ai ạ?” Đường Đường đã biết còn cố giả ngu.

“Người đại diện của cháu.”

“Đái Na.”

“Làm sao thế”, Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu, “Cô không hài lòng?”

Thật ra Đường Đường có chút do dự.

Đái Na là người rất lợi hại, cô ấy cũng chính là người đại diện của Bách Thần.

Theo như những việc rắc rối lúc trước của Đường Đường và Bách Thần thì nhất định Bách Thần sẽ nghĩ nhiều.

Trong sách, tác giả đánh giá rất cao về người phụ nữ này, kim bài đại diện của giới giải trí, điều này làm cho Đường Đường động tâm,

Người đại diện tốt, đôi khi có thể quyết định vận mệnh của nghệ sĩ, so sánh hai người, Đường Đường nghĩ thông suốt, lấy tiền đồ ra so sánh thì Bách Thần tính là cái gì!

Huống hồ hiện tại, Đái Na có thể giúp cô thay đổi hình tượng.

“Cảm ơn chú nhỏ”, Đường Đường nhìn thời gian thấy đã sắp là tám giờ liền nói, “Cháu lên tầng trước đây.”

Minh Thiếu Diễm nhìn Đường Đường vô cùng hào hứng thì có chút hối hận, đợi Đường Đường đi lên liền gọi điện cho Đái Na, một lần nữa dặn dò Đái Na mới yên tâm.

“Được rồi, cô gọi điện cho Đường Đường đi.”

Đái Na:…

Đúng 8 giờ, Đái Na gọi điện thoại.

Không hổ danh là người mà Minh Thiếu Diễm vô cùng thưởng thức, Đái Na nói chuyện không hề giông dài, rất nhanh gọn giới thiệu qua về bản thân, liền bắt đầu nói kế hoạch với Đường Đường.

Đái Na hôm nay thật sự bị dọa sợ, tổng giám đốc bảo cô mang theo một nghệ sĩ nữ, Đái Na cũng không quá để ý trong lòng liền đáp ứng, kết quả không ngờ Minh Thiếu Diễm lại bảo cô quản lý Đường Đường.

Đái Na không thể tin là Minh Thiếu Diễm lại ký hợp đồng với Đường Đường.

Chính là không chờ cô hỏi, Minh Thiếu Diễm nói “Đường Đường là cháu của tôi”, nói xong còn bổ sung một câu, “Ruột”.

Đái Na:….

Minh Thiếu Diễm đưa Đường Đường vào tay cô, cũng không nói đến những chuyện gần đây của Đường Đường và Bách Thần, còn nhấn mạnh một lần nữa cô phải chiếu cô Đường Đường cho tốt, Tránh cho Bách Thần và Đường Đường gặp mặt.

Nếu kiêng kị họ gặp mặt thì đừng đem Đường Đường đưa cho cô nha! Đáng tiếc suy nghĩ này cô cũng không dám nói với Minh Thiếu Diễm. Đái Na chỉ có thể dùng thời gian nhanh nhất hoạch định kế hoạch tẩy trắng Đường Đường, viết xong ngay lập tức gọi điện cho Đường Đường.

Đường Đường lớn lên quá xuất sắc, cô cũng từng muốn ký hợp đồng nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Đường Đường liền từ bỏ ý nghĩ đấy.

Quả thực là không có đầu óc.

Đái Na đã chuẩn bị tốt để ứng phó những yêu cầu vô lý của Đường Đường, cuộc gọi đã được nối tới Đường Đường.

Mười phút sau, Đái Na thuận lợi hoàn thành cuộc đối thoại đầu tiên với Đường Đường, thậm chí so với Bách Thần còn thuận lợi hơn.

Đái Na: nói năng trật tự rõ ràng, suy nghĩ thấu đáo các vấn đề, người đó có thực phải là Đường Đường?

Sự thuận lợi làm cô có chút hoảng hốt.

Mà Đường Đường bên này, sau khi nói chuyện xong càng thêm hài lòng, Đái Na đã hoạch định ra lộ trình tẩy trắng cho cô, dự đoán con đường phía trước của Đường Đường với Đái Na không hẹn mà hợp.

“Chị sẽ đi điều tra chuyện di sản của cha nuôi em, sẽ mau có kết quả”, Đái Na nói, “Hôm nay chị mới điều tra, chị hi vọng mấy ngày nay em sẽ tỏ ra hơi yếu thế, như vậy khi mọi chuyện sáng tỏ thì hiệu quả của việc xoay chuyển tình thế càng tốt.

Đường Đường gật đầu “Đạo lý này rất đúng”

Bằng không hôm nay bị người ta ném chai nước vào người, cô vì cái gì mà phải nhịn xuống để được một điều nhịn chín điều lành.

Ngắt điện thoại, Đường Đường đem video mình tải xuống được hôm nay gửi cho Đái Na.

Bên kia Đái Na xem xong video liền trầm mặc nửa phút. Video này không chỉ có thể dùng mà còn quá có ích!

Đường Đường thế này… Đái Na cũng không rõ, cô lúc trước vẫn luôn thấy Đường Đường không quá có đầu óc nhưng hôm nay xem đoạn Video này thì cô thấy Đường Đường không chỉ có đầu óc mà còn quá có đầu óc.

Sau khi gọi điện, tâm tình của Đái Na xoay chuyển 180 độ, phải khi Minh Thiếu Diễm gọi điện đến liền nghe thấy tiếng cười của cô.

Minh Thiếu Diễm cảm thấy hôm nay cấp dưới của mình có chút không bình thường, hắn gọi điện xong liền vội vàng tiếp tục làm việc.

Hôm nay là trường hợp đặc biệt chứ bình thường hắn rất ít khi mang công việc về nhà. Lúc 10 giờ tối, Minh Thiếu Diễm cảm thấy mệt nên tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc nghỉ ngơi, Minh Thiếu Diễm rất muốn uống một ly cà phê, loại cà phê Lam Sơn yêu thích của hắn.

Suy nghĩ một chút về tay nghề của dì Trình, Minh Thiếu Diễm lại lùi bước, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ nửa phút rồi ra khỏi thư phòng.

Minh Thiếu Diễm tìm thấy dì Trình dưới tầng 1, dì Trình còn tưởng hắn muốn tìm thứ gì, kết quả lại nghe thấy Minh Thiếu Diễm nói, “Làm phiền dì Trình lên tầng một chuyến, dì bảo Đường Đường pha giúp tôi một ly cà phê.”

Dì Trình không thể hiểu được: “Không phải chính cậu đi là được sao?”

Minh Thiếu Diễm liền cự tuyệt!

Không lâu trước đây hắn còn tỏ ra ghét bỏ tay nghề của Đường Đường thì bây giờ làm sao có thể mở miệng yêu cầu?

“Tôi còn đang vội, tôi lên trước đây.”

Minh Thiếu Diễm xoay người lên lầu, không biết hắn nghĩ gì mà đi được 2 bước liền nói thêm một câu, ” Đừng nói cho Đường Đường biết là tôi cố ý yêu cầu.”

Dì Trình:….


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.