Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 62

trước
tiếp

CHƯƠNG 62

Nhị Lang thấy vậy, cũng sợ Lưu Ly thật sự đi tìm người khác.

Dù sao người khác làm việc cho Lưu Ly tỷ, đâu thể tận tâm như hắn ta chứ? Nếu người khác ức hiếp Lưu Ly tỷ thì phải làm sao?

Nghĩ như vậy, Nhị Lang vội nói: “Lưu Ly tỷ, không cần tìm người khác đâu, tìm ta đi.”

Hắn ta nói xong, lại ngại ngùng gãi đầu: “Chỉ là Lưu Ly tỷ không thể trả cho ta nhiều tiền công như vậy, trả ta 10 văn là được rồi.”

Phải biết khi nông dân rảnh thì lên trấn làm công, cũng chỉ có giá 25 văn một ngày, Lưu Ly tỷ lại trả 30 văn, giá này cũng quá cao rồi.

Hơn nữa làm công ở trong trấn không phải ngày nào cũng có, hắn ta ngày nào cũng có việc, một ngày 10 văn đoán chắc cũng có rất nhiều người tranh nhau làm.

Sau khi Lưu Ly nói ra giá tiền công, hai mắt Điệp Trúc Lam bắt đầu đảo quanh, trong lòng giống như đang tính toán cạch cạch.

Tuy Trương gia này là do Trương Trần Thị quản nhà, thu nhập bình thường đều giữ hết, bao gồm cả tiền lên núi hái nấm nhặt quả thông cũng như vậy, nếu tiền ra ngoài làm việc thì của ai người đó giữ.

Việc này nếu Đại Lang làm, một ngày 30 văn, 10 ngày thì là 300 văn, một tháng sẽ có thu nhập gần 1 lượng bạc.

Gia đình bình thường, một năm cũng chỉ kiếm được bốn năm lượng, Đại Lang nhà nàng ta nếu một tháng có thể kiếm một lượng, như vậy nàng ta còn sợ trong tay không có tiền hay sao?

Nếu nàng ta có tiền, ở trước mặt mẹ chồng cũng có thể đứng thẳng người, đâu còn dần chịu tính khí quái gở của mẹ chồng?

Nghĩ như vậy, Điệp Trúc Lam đổi sắc mặt đi tới, đẩy Nhị Lang sang một bên, vẻ mặt nịnh nọt nở nụ cười nhìn sang Lưu Ly.

“Lưu Ly muội tử, Nhị Lang này nếu không bằng lòng, ngươi để Đại Lang đi giúp ngươi, ngươi yên tâm, Đại Lang nhà ta chắc chắn bằng lòng, hơn nữa Đại Lang có sức lực, cơ thể khỏe hơn Nhị Lang, làm việc cũng nhanh hơn Nhị Lang, tuyệt đối sẽ không níu chân ngươi.”

Điệp Trúc Lam vừa dứt lời, không chỉ có Lưu Ly và Trương Trần Thị, ngay cả Nhị Lang rất thành thật cũng sa sầm mặt mày.

Kiểu giẫm Nhị Lang khen Đại Lang này, còn ám thị Nhị Lang sẽ níu chân, trò này dùng với ai không ai sẽ vui vẻ.

Chỉ là đây dù sao cũng là tẩu tử của mình, trong lòng Nhị Lang có không vui cũng không thể nói gì.

Đại Lang cũng cảm thấy Điệp Trúc Lam quá đáng rồi, không khỏi mở miệng: “Trúc Lam, nàng nói linh tinh cái gì thế? Người mà Lưu Ly muội tử gọi là Nhị Lang, nàng kéo ta vào làm gì?”

Lời nói rõ ràng khiển trách này của Đại Lang khiến Điệp Trúc Lam lập tức nổi giận: “Trương Đại Lang, ta đây là vì ai? Ta đều là vì chàng, vì gia đình nhỏ của chúng ta, chàng đừng quên chàng còn có thê tử và con cái phải nuôi, cuộc sống khó khăn hơn Nhị Lang chưa có thê tử, nếu chàng và Nhị Lang là huynh đệ ruột, loại chuyện này Nhị Lang nên để người làm ca ca như chàng đi làm.”

Lời này vừa dứt, Trương Trần Thị vốn mặt mày khó coi lại càng thêm khó coi.

Lúc này mật của bà ta đã xanh lè rồi, sớm biết Điệp Trúc Lam là một người thích gây chia rẽ, lúc đầu bà ta dù dùng cái chết ép cũng không cho phép nàng ta tiến vào cửa của Trương gia bà ta.

Cơ thể của Trần Thị run lên vì tức, nhưng cuối cùng cũng kiêng kỵ Lưu Ly ở đây, không muốn khiến Lưu Ly ngột ngạt nên không mở miệng mắng, chỉ là trừng mắt với Điệp Trúc Lam.

Điệp Trúc Lam bị trừng thì chân thì có mềm nhũn, nhưng vẫn cố chấp nhìn sang Nhị Lang: “Nhị Lang, đệ cảm thấy lời của tẩu nói có đúng không?”

Điệp Trúc Lam trông chờ Nhị Lang chỉ có thể thức thời chủ động nhường việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.