Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 570

trước
tiếp

CHƯƠNG 570

Nói xong, Trương Trần Thị nhìn về phía Trương Đại Tú: “Ngay cả ông ấy, đứa trẻ này cũng sợ hãi mấy phần.”

Lưu Ly nghe thấy lời này của Trương Trần Thị, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.

Trương Tiểu Thúy bên kia có Bạch Nhạc trông coi, Lưu Ly cũng không vội nói ra mục đích đến của mình.

Sở dĩ cô tín nhiệm năng lực của Bạch Nhạc cũng là bởi vì trong lòng Lưu Ly có một suy đoán.

Bạch Nhạc trước đây được gọi là Tiểu Lục, lại có Ám Ngũ và Ám Bát, như vậy Bạch Nhạc rất có thể là Ám Lục, biết nàng ta biết quyền cước, Lưu Ly càng chắc chắn hơn về suy nghĩ này.

Đối với việc đi xác nhận suy đoán này với Bạch Nhạc, Lưu Ly cảm thấy không cần thiết, có một số chuyện trong lòng đã hiểu là được, không cần phải truy đến tận cùng.

Chơi cùng với Trương Tiểu Muội một lúc, cùng Trương Tiểu Muội ăn bánh hoa quế, Trương Tiểu Muội bèn buồn ngủ, Trương Trần Thị đưa Trương Tiểu Muội đi nghỉ ngơi.

Khi Trương Trần Thị trở ra lại lần nữa, Lưu Ly biết được thông tin Hạnh Huệ đã trực tiếp đến tiệm may Ngô Ký hai ngày trước từ miệng của Trương Trần Thị.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thím biết, Hạnh Huệ may mà có cháu, ông chủ của tiệm may này mới không ghét bỏ con bé vì chuyện đã xảy ra như vậy…” Trương Trần Thị đầy vẻ cảm kích.

Lưu Ly lại lắc đầu: “Thím, thím hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan gì đến cháu, hai vợ chồng Cẩm Nương vốn đã rất tốt, cộng thêm Hạnh Huệ quả thật rất có thiên phú trong lĩnh vực này, bọn họ đều là người có đầu óc kinh doanh, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ thợ thêu có kỹ năng như Hạnh Huệ.”

Lời nói của Lưu Ly khiến trên mặt Trương Trần Thị tràn đầy ý cười, suy cho cùng ai mà không muốn nghe thấy con gái mình được khen chứ?

Chỉ có điều Trương Trần Thị là người rất thông thấu, bà nói: “Hạnh Huệ cũng là nhờ có cháu mới có được ngày hôm nay.”

Lưu Ly không nói lời khiêm tốn gì nữa, coi như là ngầm thừa nhận lời nói này của Trương Trần Thị.

Có một số công lao cô không nhận, có một số nhận rồi cũng không sao cả, dù sao cũng là sự thật.

“Tại sao không thấy Đại Lang ca đâu?” Lưu Ly vô thức hỏi một câu.

Vừa nghe thấy Lưu Ly nhắc tới Trương Đại Lang, sắc mặt của Trương Trần Thị có thêm mấy phần âu sầu: “Đại Lang ca của cháu lên trấn tìm việc rồi.”

Lời nói tiếp lời nói, nếu đã nói đến đây rồi, Trương Trần Thị cũng không che giấu tâm tư của mình nữa, nhìn về phía Lưu Ly: “Thím nghe nói cháu muốn mở xưởng, không biết đến lúc đó có thể để Đại Lang vào làm việc trong xưởng được không?”

Nói xong, sợ rằng trong lòng Lưu Ly khó xử, Trương Trần Thị vội vàng nói: “Cũng không phải là bắt buộc phải để Đại Lang ca cháu vào, chỉ là nếu thích hợp…”

“Thím, thím nói gì vậy? Cháu không phải là vì chuyện này mà đến tìm các người sao?” Lưu Ly cắt ngang lời của Trương Trần Thị.

Vốn dĩ cô qua đây là muốn tìm Trương Đại Tú nhưng chẳng phải chủ đề vẫn luôn không thể đến đó sao?

Mà nghe nói Trương Đại Lang ở trấn tìm việc, trong lòng Lưu Ly nghĩ đến một ý tưởng.

Về đồ chiên mà vốn dĩ cô muốn dạy cho Trương Tiểu Thúy, vì vấn đề về chi phí nên cô đã từ bỏ rồi, nhưng đối với Trương Đại Lang mà nói, chút chi phí đó chắc chắn không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt nghi hoặc của Trương Trần Thị, Lưu Ly bèn nói: “Thím, mỹ thực thành kia của cháu tương lai sẽ chuẩn bị mở thành chuỗi, trong mỹ thực thành vẫn phải dựng một số sạp bán đồ ăn vặt, cháu đây có một loại đồ ăn vặt, muốn Đại Lang ca tham gia, đến lúc đó thím hỏi Đại Lang ca xem thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.