Xà Đại Nhân

Chương 90

trước
tiếp

CHƯƠNG 90: KHÔNG CÓ NẾU NHƯ

Nhìn mấy con ruồi trâu chết này, trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Tôi để mặc cho ruồi trâu chích, tay trái ôm chặt A Bảo, còn tay phải cầm dao cạo, rạch thẳng vào xương quai xanh.

Hình như dao cạo đã rạch mấy lớp vảy đó, rồi máu tươi chảy ra, mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.

Hình như mấy con ruồi trâu vốn bu quanh tôi đang sợ điều gì đó, nên bay đi mất

Tôi xoay thân dao, đuổi mấy con ruồi trâu đang khiêng đạo sĩ Trương, để A Bảo nằm lên vai, rồi rạch lòng bàn tay vung máu qua đó ngay.

Máu văng khắp nơi, ruồi trâu như bị phun thuốc, nhanh chóng bay đi.

Tôi kéo đạo sĩ Trương về, nhìn đôi vợ chồng già dùng cổ thuật, từ tốn vạch cổ áo ra, lộ ra lớp vảy trước mặt họ: “Đây là quan tài rắn, hai người có muốn vào không?”

“Long Duy tôi đang đứng đây này, hai người có giỏi thì tới đây, chứ đừng xuống tay với người khác, nếu có lần sau, dù tôi chết cũng phải kéo hai người cùng vào quan tài rắn, hai người muốn vào trong đó đúng không?” Tôi nắm chặt dao cạo, nhìn chằm chằm bọn họ.

Rồi kéo đạo sĩ Trương xoay người rời đi, A Bảo nằm nhoài trên vai tôi, nhe răng gầm gừ với cặp vợ chồng đó.

Tôi đặt đạo sĩ Trương đã bất tỉnh lên xe điện, sợ trên người ông ta vẫn còn cổ trùng, nên dứt khoát tự rạch thêm một dao nữa, nhỏ máu lên người ông ta, rồi trói chặt lại.

Hình như cặp vợ chồng già ở phía đối diện đã bị vảy quan tài rắn làm cho chấn động, ánh mắt luôn khóa chặt xương quai xanh tôi, và A Bảo đang nằm nhe răng trên vai tôi.

Tôi đã làm xong mọi chuyện, thấy bọn họ vẫn đứng bên bờ lạch chưa chịu rời đi, như thể không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Ngọn núi ở gần đó rất yên tĩnh, như thể chỉ có cặp vợ chồng già này, nhưng không biết bao nhiêu người đang ẩn nấp trong bóng tối, đợi tôi vượt qua cột mốc ranh giới sẽ ra tay.

Tôi ôm A Bảo, chạy qua đám ruồi trâu đã chết đầy đất, rồi quay về trấn.

Tôi vừa chạy về đường tỉnh lộ chưa được bao xa, thì gặp Hà Ca đang lái xe tới.

Thấy tôi, anh ta vội ngừng xe lại, rồi khiêng đạo sĩ Trương xuống.

Đợi tôi lên xe van rồi mới nhận ta Ngưu Nhị cũng đang ở đây, anh ta vừa nhìn thấy tôi, đã ôm chầm lấy rồi khóc lớn: “Long Duy, cô làm sao thế?”

A Bảo nhe răng về phía anh ta ngay, rồi đánh bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh ta.

Ruồi trâu chích vào người sẽ rất đau, bị Ngưu Nhị ôm chầm như vậy tôi mới nhận ra, cánh tay mình bị chích rất nhiều chỗ, sưng đỏ lên, rất đau đớn.

“Cô không nên đi cứu đạo sĩ Trương, ông ta tự có sư môn, cứ để bọn họ ra tay là được.” Giọng điệu Hà Ca không tán thành.

Rồi trầm giọng nói: “Dù cô nóng lòng đến đâu, cũng phải đợi tôi và sư huynh Hà Cực quay về, rồi đi cứu không được à? Nếu không thì cô cũng nên đi tìm xà quân chứ?”

Xà quân?

Giờ e rằng Mặc Dạ đang hận không thể giết chết tôi, để “Long Duy” ra ngoài, sao có thể giúp tôi được?

“Nếu tôi nói với các anh, liệu các anh có đi cứu không?” Tôi dùng dao cạo rạch những chỗ bị chích trên cánh tay mình.

Ruồi trâu này rất độc, như bị muỗi chích, sưng như đồng tiền xu.

Giống như hồi nhỏ, mỗi lần tôi bị muỗi chích, đều phải rạch hình chữ thập chỗ bị sưng lên, rồi nặn máu mủ ra.

Hà Ca bị tôi hỏi như thế, thì sau lưng cứng đờ, tay nắm chặt vô lăng, trầm giọng nói: “Tôi sẽ thuyết phục sư huynh Hà Cực đi cứu.”

A Vấn đã nói, dù là đại sư huynh Vấn Thiên Tông ra mặt hòa giải, cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn xâm nhập trấn của mấy người trong phe phái Huyền Môn.

Ý anh ta rất rõ ràng, Vấn Thiên Tông sẽ không ra tay.

Đồng thời, nhà họ Vu khống chế rắn cũng sẽ không ra tay cứu đạo sĩ Trương.

Bọn họ không cần mềm lòng vì tôi, mà đối đầu với mấy người luyện cổ thuật.

Trong lòng Hà Ca đã biết trước chuyện này, nên lần này chỉ có mình anh ta tới đây, e rằng Hà Cực cũng không cho anh đi.

Ngay cả mễ bà Tần biết tôi đi cứu đạo sĩ Trương, cũng lựa chọn ở nhà thu thập cây thuốc đó, mỗi phe phái trong Huyền Môn bọn họ đều chọn cách bình yên vô sự…

Ngưu Nhị khóc một lúc, thì vỗ tay chơi đùa với A Bảo.

Tôi ngồi trong xe rảnh rỗi, nên lấy chỗ ruồi trâu chích làm trung tâm, rạch hình chữ thập nhỏ toàn bộ chỗ sưng trên cánh tay, khoan hãy nói, không ngờ hồi nhỏ tôi có sở thích bấm chỗ bị muỗi chích, hơn nữa còn làm tôi cảm thấy an tâm.

Lúc Hà Ca lái xe quay về, Trương Ngọc Chi đã tỉnh lại rồi, nghe thấy tiếng xe, cô ấy gấp gáp chạy ra ngoài.

Hà Cực đứng trên tầng hai, cúi đầu nhìn Hà Ca, ánh mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ nồng đậm.

Trương Ngọc Chi thấy cả người đạo sĩ Trương đều là vết thương, thì ôm khuôn mặt trắng bệch của ông ta, muốn khóc nhưng khóc không được, chỉ nhìn tôi nói: “Cảm ơn cậu, Long Duy.”

Tôi mỉm cười với cô ấy, rồi nói với A Vấn ở bên cạnh: “Chắc chắn đạo sĩ Trương đã bị cổ thuật khống chế, hai người mau kiểm tra, rồi nghĩ cách hóa giải đi.”

Cặp vợ chồng đó có thể dễ dàng thả đạo sĩ Trương qua bên bờ như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị dùng ông ta để kéo tôi qua đó.

Bọn họ tính toán rất chuẩn xác, đưa ra ba kế hoạch, nếu tôi dắt trâu về, bọn họ sẽ kéo tôi lại.

Rồi tới đạo sĩ Trương, cuối cùng là ruồi trâu đầy trời kia.

Nhưng vì ruồi trâu quá nhiều, sợ sẽ thu hút sự chú ý của người Huyền Môn trong bóng tối, nên bọn họ không ra tay nữa.

“Được.” A Vấn gật đầu với tôi, rồi dìu đạo sĩ Trương vào nhà.

Trương Ngọc Chi định đi vào, nên tôi vội gọi cô ấy lại: “Ngọc Chi.”

Cô ấy sốt sắng nhìn tôi, ánh mắt đã ngấn nước.

“Tớ biết cậu sắp thi đại học.” Tôi mím môi, ôm A Bảo đang bò tới bò lui trên người tôi: “Nhưng ba cậu như thế, chỉ sợ sau này sẽ không an toàn, cậu xem…”

Tôi há miệng nhìn Trương Ngọc Chi, nhưng nhận ra mình không biết phải nói thế nào?

Đạo sĩ Trương đã biết được một số thứ trong quan tài rắn từ miệng ông Hồ.

Giờ mấy người đó tới tìm đạo sĩ Trương, ngoài mối quan hệ tốt giữa tôi và Trương Ngọc Chi, thì cũng có một phần nguyên do này.

Dù lần này đã được cứu về, nhưng sau này thì sao?

Trương Ngọc Chi nhìn tôi, sửng sốt một lát, rồi gật đầu nói: “Tớ hiểu rồi, tớ sẽ từ bỏ thi đại học, rồi dẫn ba tớ rời khỏi trấn.”

Thành tích học tập của Trương Ngọc Chi còn tốt hơn tôi, là học sinh giỏi được nhà trường chú trọng bồi dưỡng, nên lần nào tôi rủ cô ấy đi chơi, cũng mượn cớ có chỗ không hiểu.

Chúng tôi đã trò chuyện về chuyện thi đại học, mục tiêu của cô ấy là trường đại học thủ đô, cô ấy còn khuyên tôi, bảo tôi đừng sợ, cô ấy sẽ giúp tôi giải đề cấp tốc.

Nếu không thì cũng có thể thị trường đại học top 2 ở thủ đô, đến lúc đó cô ấy sẽ giúp tôi chọn trường gần một chút, để cùng chơi đùa.

Về chuyện thi đại học, cô ấy luôn tràn đầy tự tin.

Nhưng giờ cô ấy lại từ bỏ như vậy, cuộc sống sau này của cô ấy sẽ đi vào quỹ đạo khác.

Hy vọng cô ấy đừng giống tôi, hãm sâu vào trong đó.

LA Bảo vẫn bò trên tay tôi, tôi đành phải không ngừng giơ tay ôm cậu bé, mắt không dám nhìn Trương Ngọc Chi.

Nhưng Trương Ngọc Chi lại nhìn tôi, trầm giọng nói: “Long Duy, cậu hãy cẩn thận.”

Tôi khẽ ừm một tiếng, Trương Ngọc Chi xoay người đi vào, lúc đến cửa thì quay đầu nhìn tôi: “Cậu hãy chăm sóc tốt bản thân.”

Giống như lúc trước cô ấy bị bắt cóc, được cứu ra ngoài, vẫn là câu nói đó, không hề có chút oán giận.

Tôi mím môi, mũi chua xót.

Hóa ra quan tài rắn không những thay đổi số mệnh tôi, mà rất nhiều người cũng bị thay đổi từ đêm hôm đó.

Cả thôn Hồi Long đều không chừa một ai.

Hà Ca dụ Ngưu Nhị đi vào ăn cơm, nhưng anh ta lại nhìn tôi.

Tôi mỉm cười với anh ta: “Anh mau vào trong ăn cơm đi!”

Lúc này Ngưu Nhị mới xoay người đi vào nhà, nhưng lại cẩn thận mỗi bước đi.

Đợi Ngưu Nhị đi rồi, Hà Ca mới nói với tôi: “Để tôi đưa cô về.” Tôi gật đầu, rồi lên xe gọi cho Vu Thi Mạn.

Rõ ràng cô ta đã biết chuyện, nên quát tôi ngay: “Cô không muốn sống nữa à? Đó là hai ông bà già hà cổ đấy, nếu không phải đúng lúc máu cô áp chế được cổ thuật, thì giờ cô đã bị mấy con ruồi trâu đó khiêng đi rồi.”

“Không sao, quan tài rắn sẽ không để tôi chết.” Tôi khẽ đáp, rồi cười nói với cô ta: “Nếu không thì tôi vẫn có thể đợi luân hồi.”

Vu Thi Mạn hừ lạnh: “Cô có thể luân hồi thì có còn là cô nữa không? Cô nhìn Phù Ngàn đi, bộ dạng như quỷ đó là Long Phù Ngàn trước khi còn sống à? Lúc sống cô ta có muốn mình trở nên như vậy không?”

“Long Duy, sau khi cô chết, nếu không lột da róc thịt, thì thân xác của cô sẽ không thoát khỏi sự khống chế của quan tài rắn và những thứ trấn giữ trong đó.”

Giọng cô ta rất gấp gáp, khẽ gầm lên: “Long Duy, cô mau tỉnh lại đi! Nếu cô không muốn chết như Phù Ngàn, hoặc bị lột da róc thịt, thì hãy sống cho tốt, đừng quan tâm người khác chết thế nào.”

“Cô hãy giúp tôi một chuyện.” Tôi biết cô ta đang thật lòng đề nghị, đành phải gượng cười nói chuyện Trương Ngọc Chi ra.

Hà Ca đang lái xe nhất thời sửng sốt, khi nghe tôi nhờ vả nhà họ Vu khống chế rắn nghĩ cách tiếp ứng cho con đạo sĩ Trương.

Đời tôi cúp máy, anh ta mới đậu xe bên đường hỏi: “Long Duy, cô không tín nhiệm Vấn Thiên Tông?”

Tôi cúp máy, nhìn mùa hè ngoài cửa sổ qua tấm kính màu trà, ngay cả ánh sáng cũng trở nên ảm đạm.

Rồi khẽ cười nói: “Không phải tôi không tín nhiệm, mà Trương Ngọc Chi là con gái, không tiện ở cùng một chỗ với các anh, nói thế nào Vu Thi Mạn cũng là con gái, nên tiện chăm sóc cô ấy hơn.”

Còn một điều nữa là, nói thế nào Vu Thi Mạn cũng ăn mặc nói năng giống như người bình thường hơn.

Còn Vấn Thiên Tông, rõ ràng hơi nặng hơi thở tông phái.

Tôi không muốn Trương Ngọc Chi bị kéo vào, vì quá nguy hiểm.

Hà Ca quay đầu nghiêm mặt nhìn tôi: “Long Duy, nếu tối hôm đó tôi không giúp xà quân lấy châm trợ sản rắn tơ trong người bà nội cô, thì cô sẽ không bị rắn tơ cắn, cũng không kết hôn với xà quân đúng không? Nếu không mang thai rắn, có phải cô sẽ không gặp phiền phức như lúc này?”

“Chí ít xà quân sẽ không sợ tổn thương cô, mà dứt khoát trấn giữ quan tài rắn đúng không?” Giọng điệu Hà Ca hơi tự trách, như mang theo vẻ hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.