Xà Đại Nhân

Chương 225

trước
tiếp

Chương 225

Thấy A Bảo phồng má đến đỏ bừng, tôi duỗi tay xoa mặt nó: “Không sao rồi, không sao rồi, con ngồi sang một bên chơi đi.”

A Bảo xác nhận tôi không sao rồi mới chịu đứng dậy, hơn nữa còn duỗi tay muốn đỡ tôi, rất ra dáng.

Trong phòng không có thứ gì để chơi, A Bảo lại ngồi im trong góc phòng, nhìn đồ trang trí treo trên tường.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn rừng cây ăn quả bát ngát bên ngoài, nghĩ bản thân nên ngủ một giấc. Nhưng tôi vừa nhắm mặt lại là trong đầu lại hiện lên gương mặt đau đớn của Mặc Dạ, làm thế nào cũng không dám nhắm mắt.

Tuy Long Duy thần ma chung một cơ thể, không có tính người, nhưng cô ta thật sự hiểu về tính người.

Dù là khi xưa tỉnh lại vào thời gian thích hợp nhất, hay là vừa tỉnh lại đã gây chuyện chia rẽ quan hệ của tôi và Mặc Dạ, hoặc sau đó nữa, dứt khoát muốn nuốt luôn thăng long quan và A Bảo.

Cô ta còn chiếm tiên cơ ở mọi nơi, bây giờ cô ta không ra ngoài được nên mượn sự đau đớn của Mặc Dạ, chèn ép Huyền Môn, muốn ép tôi trở về.

Long Duy đúng là thần, đùa bỡn bọn tôi trong lòng bàn tay.

Tôi ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía A Bảo thấy nó rất tò mò về những thứ treo trên tường. Nó hết sờ cái này thì lại nắn cái kia, còn cầm một thanh kiếm gỗ đào rất ra hình ra dáng ở trong tay, hô to gọi nhỏ, giả vờ như bản thân là một kẻ giỏi dùng kiếm.

Thấy tôi nhìn sang thì nó lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, chu môi mỉm cười.

“Con cứ chơi đi, mẹ ngủ một lát, được không?” Tôi đi tới, sờ mặt nó rồi nói nhỏ :“Mẹ mệt quá.”

A Bảo nghiêm túc gật đầu, quơ quơ thanh kiếm gỗ đào: “Bảo vệ mẹ.”

Dáng người nhỏ bé nhưng vô cùng nghiêm túc của nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tôi nằm trên giường, híp mắt lại, lấy một nắm gạo từ trong túi ra nắm trong lòng bàn tay. Sau đó nhớ tới chú thanh tâm mà mễ bà Tần dạy, từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Nhà họ Tần vấn mễ, ngoài việc có thể mượn việc vấn mễ tìm đồ hỏi chuyện, còn có thể mượn gạo đi âm, mượn hồn nhập người.

Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, không biết có thành công hay không. Nhưng theo tiếng chú thanh tâm dần dần nhỏ lại, ý thức của tôi mỗi lúc một nặng nề, nháy mắt chìm vào giấc ngủ.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể như đột nhiên ngã về phía sau, giống như việc nửa đêm đang yên giấc nồng thì trong mơ bị ngã một cái vậy.

Mễ bà Tần từng nói, đây là biểu hiện của việc qua âm.

Cảm giác rơi nhanh xuống khiến tôi tỉnh táo trong nháy mắt.

Nhưng tôi vừa mở mắt ra lại phát hiện bản thân không còn nằm trên giường mà đang đứng ở một nơi đen kịt.

Tôi thử chớp mắt, nhìn bốn phía xung quanh nhưng lại phát hiện phía trước có ánh sáng dịu nhẹ nhạt màu.

Trong ánh sáng kia có tiếng nói nũng nịu của phụ nữ, cực kỳ giống những gì Tiêu Tinh Diệp nói, kiểu giọng phim Tokyo.

Tôi nhăn mày, không phải rắn hai đầu đã bị Mặc Dạ chém đứt đuôi sao? Sao còn có tâm trạng chơi trò này?

Nói ra thì khi xưa tôi từng nghĩ, rắn hai đầu, hai đầu chung một cơ thể, rốt cuộc là sinh kiểu gì mới ra được vậy.

Lần này nghe thấy giọng nói, tôi thử đi về phía phát ra ánh sáng.

Rắn hai đầu bảo vệ cái quan tài gỗ trắng kia, tức là Long Duy cũng cách đây không xa.

Đến nơi phát ra ánh sáng trắng, lúc này tôi mới phát hiện tôi lại đi tới nửa tầng lầu trú ẩn ở nhà tôi.

Có lẽ là do tôi nhớ Mặc Dạ thế nên lúc qua âm mới đến thẳng nơi này.

Nhưng lúc này, đuôi rắn của Mặc Dạ vẫn căng thẳng như cũ, quấn chặt lấy cái quan tài gỗ trắng kia. Những thứ giống như mạch máu kia đâm thẳng vào cơ thể hắn, giống như ghim chặt hắn vào bên cạnh cái quan tài.

Mà Long Duy lại đổi cái váy dài trắng tràn ngập tiên khí lúc ban đầu, bây giờ cô ta mặc váy dài cúp ngực đỏ tươi, càng tô điểm cho làn da trắng như tuyết.

Phần đầu của chiếc váy dài lồ lộ hai ngọn núi tuyết, sau đó là eo thon chân dài, còn có như ẩn như hiện…

Con rắn hai đầu kia bị chém đứt đuôi nhưng hình như nó không hề cảm thấy đau đớn, hai người quấn chặt lấy nhau, động tác nào chỉ có thân mật, gần như khiến người khác không dám nhìn thẳng. Long Duy nửa nằm trên quan tài gỗ trắng, vươn tay ôm Mặc Dạ. Cánh tay thon dài giống như hai con rắn trắng, quấn lấy cổ hắn: “Ngươi nhìn rắn hai đầu bọn họ, rất vui vẻ phải không?

Chúng ta cũng có thể vui vẻ như vậy!”

Mặc Dạ gần như không nhúc nhích chút nào, chỉ là đuôi rắn vẫn căng thẳng, nhưng lại không đẩy Long Duy ra.

Long Duy cười khẽ, dần dần nhích nửa người trên tới, hai ngọn núi tuyết cọ nhẹ trên ngực Mặc Dạ. Tôi nhìn thấy rõ ràng hai điểm hồng hồng lộ ra ngoài váy cọ qua cơ thể Mặc Dạ, đuôi rắn của hắn lại căng thẳng thêm chút.

Long Duy cười ha ha: “Ngươi thấy đó, ngươi cũng muốn mà! Cô ta đã trốn ra ngoài rồi, ngươi cần gì phải chịu đau đớn như vậy, vui vẻ với ta, vui vẻ giải quyết chuyện này không tốt sao?”

“Cô ta sẽ không trở lại cứu ngươi đâu.” Long Duy nằm trên người Mặc Dạ, vươn lưỡi ra liếm nhẹ cằm hắn “Ở trong lòng cô ta, ngươi không bằng cái thai quỷ kia. Sao cô ta có thể quay lại cứu ngươi cho được.”

“Ngươi đã tận tình tận nghĩa với cô ta rồi. Ban đầu cô ta là thế thân của ta, bây giờ ta tỉnh rồi, ngươi cần gì giữ cô ta lại.” Long Duy áp má lại gần Mặc Dạ.

Sau đó cười khẽ: “Mà dù cô ta có trở lại, cũng không phải vì cứu ngươi. Ngươi vì cô ta làm như vậy, không đáng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.