Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1848

trước
tiếp

Chương 1848

Nói tới đây, ánh mắt của nàng ta lạnh hẳn.

“Rất nhiều năm không gặp, vừa hay, ta cũng muốn gặp lại người xưa một lần.”

Tần Nghiên nhìn thấy ngọc bội cũng cực kỳ ngạc nhiên, hay là nữ tử này có liên quan gì đến nợ đào hoa của Hoàng Thượng chăng?

Hắn ta chỉ có thể cắn răng hỏi Hạ Chiêu vương: “Vương gia, ngài thấy chúng ta nên làm thế nào?”

Mặc dù trong lòng Hạ Chiêu vương muốn băm nàng ta thành trăm mảnh nhưng sức nặng của miếng ngọc bội trong tay không hề nhỏ.

Một khi thật sự ra tay độc ác với tình cũ của Hoàng Thượng, lỡ như làm Hoàng Thượng tức giận thì người bị xui xẻo là phủ Hạ Chiêu vương bọn họ.

“Đi, mang ngọc bội vào cung, xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”

Ban đêm, cung thành Khang Thịnh.

Ngự lâm quân rảo bước nhanh chóng tiến vào phía trong, đến bên ngoài tẩm điện của Chiêu Vũ đế.

Tần Khâm bước tới cản người lại: “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”

“Đại nhân, đã bắt được hung thủ bắt cóc quận chúa Minh Châu nhưng người nọ hình như có quen biết với Hoàng Thượng, trong tay còn có miếng ngọc bội này.”

Tần Khâm hoài nghi cầm lấy ngọc bội quan sát, thấy ở mặt trên có chữ “Huy” thì chợt giật mình.

Ngọc bội của Hoàng gia có tính chất đặc thù, người khác khó mà làm giả được.

Cảm giác lúc mới chạm vào đã khiến cho hắn ta biết được vật này là thật, không phải là đồ giả.

“Đại nhân, quận chúa Minh Châu đến bây giờ vẫn không rõ tung tích, sống chết chưa hay, chỉ sợ là không thể chậm trễ thêm được nữa. Bởi vì có miếng ngọc bội này, Hạ Chiêu vương không dám lập tức tra tấn hung thủ nhưng lỡ như quận chúa có nguy hiểm đến tính mạng thì không hay rồi.”

Tần Khâm liếc về phía bên trong: “Biết rồi.”

Hắn ta không hề do dự, gõ mạnh cửa tẩm điện, khi mơ hồ nghe thấy tiếng đứng lên truyền từ trong điện ra thì mới cao giọng nói: “Hoàng Thượng, vi thần có việc gấp muốn bẩm báo, không dám chậm trễ nên đành quấy rầy giấc ngủ của người.”

Một lát sau, Chiêu Vũ đế trầm giọng nói: “Vào đi.”

Cung nữ nhanh chóng thắp đèn, Tần Khâm đi tới mép giường cung kính nâng tay dâng lên ngọc bội.

“Đã tìm được người bắt cóc quận chúa Minh Châu, chỉ có điều trong tay kẻ đó lại có tín vật cũ của người.

Kinh Triệu Phủ và Hạ Chiêu vương không dám tự ý quyết định, nên đặc biệt đến xin chỉ thị của người.”

Chiêu Vũ đế nhíu chặt mày, nhận lấy ngọc bội từ tay hắn ta.

Sau khi nhìn thấy rõ, ngón tay hắn không khỏi run rẩy.

Lỡ tay khiến ngọc bội rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.

“Rốt cuộc kẻ bắt cóc quận chúa Minh Châu là người nào?”

Tần Khâm mím môi: “Theo lời Ngự lâm quân thì kẻ đó là một nữ tử, xấp xỉ tuổi người.”

Hơi thở của Chiêu Vũ đế dần trở nên nặng nề.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm ngọc bội bị rơi ở trên mặt đất, trong đầu hiện ra một hình bóng có chút mờ nhạt.

Là nàng, chắc chắn không sai!

Năm đó, lúc hắn còn là Vương gia thì chỉ từng tặng tín vật này cho một người duy nhất.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, nàng ta lại mang theo thứ này tìm đến cửa, còn gặp phải phiền phức như vậy.

“Nhanh, mau chóng thay quần áo cho trẫm, trẫm muốn xuất cung!”

Xe ngựa chạy nhanh băng qua đêm khuya tĩnh lặng.

Chiêu Vũ đế ngồi ở bên trong, cẩn thận vuốt ve đồ vật trên tay.

Chớp mắt, hơn hai mươi năm đã qua rồi.

Kể từ lần chia tay cuối cùng, hắn cho rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp mặt nữ nhân kia nữa.

Thời gian dài như vậy, hắn thậm chí đã dần quên dáng vẻ khi xưa của đối phương.

Chỉ còn nhớ rõ ngày xưa người nọ thường mặc một bộ đồ đỏ, cười tươi như hoa.

Tới nơi, Tần Khâm cẩn thận vén màn xe cho Chiêu Vũ đế: “Hoàng Thượng, mời xuống xe ngựa.”

Chiêu Vũ đế hít sâu một hơi, đã đến cửa nhưng hắn lại hơi không dám bước về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.