Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 62

trước
tiếp

Chương 62: Khẩu vị cô Vân không tốt

Vũ Vân Hân vừa mừng vừa lo, quay lại vị trí của mình với món mì bò và bắt đầu ăn.

Húp một ngụm nước lèo đậm đà và ăn tô mì thịt thì như được thăng hoa lên thiên đường.

Vừa ăn, nước mắt cô lại trào ra.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong bệnh viện ngày hôm qua, cô nhất thời cảm thấy u ám.

Cô ăn thịt bò và bỏ mì. Vào lúc này, Mục Lâm Kiên trong văn phòng đặc biệt chỉnh máy quay tới chỗ Vũ Vân Hân.

“Tổng giám đốc Mục, tôi cảm thấy cô Vân ăn không ngon” “Bố cậu chết cậu có ăn ngon miệng không?” Một câu đã chặn Lục Tâm vào chỗ chết. “Nghĩ cách cho tôi, tôi muốn cô hạnh phúc.”

Lục Tâm cau mày, “Tiền bạc vốn dĩ khiến cô Vân vui vẻ, nhưng kỳ lạ là cô chưa từng dùng thẻ của Tổng giám đốc Mục”

Mục Lâm Kiên xem thông tin trên điện thoại di động của mình, nhưng anh không thấy lịch sử giao dịch.

“Cậu đưa nó cho cô à?”

“Tôi đã đưa nó cho đứa trẻ đó, và nó nói với tôi rằng nó sẽ đưa nó cho cô Vân.”

“Nếu mất nó, cậu sẽ chết ngay.” Lục Tâm sợ hãi. Anh vội vàng gọi điện cho lũ trẻ. “Này! Cậu bé đáng yêu, cháu đã đưa thẻ cho cô Vũ Vân Hân chưa?” “Hứ! Đồ cặn bã cút đi” Ba giọng nói tức giận vang lên trên điện thoại.

Lục Tâm thật hụt hẫng, tại sao mới hôm trước dùng vẻ mặt hăng hái còn hôm nay lại chửi rủa người ta?

“Sao thế?”.

“Đồ để tiện, chú suốt ngày lấy tiền của ông chú phẫu thuật thẩm mỹ, còn muốn dùng quy tắc ngầm với Búp Bê của chúng tôi, lại muốn dùng thẻ đen để gài Búp Bê của chúng tôi, đúng không? Chúng tôi nhất định sẽ nói với ông chú phẫu thuật thẩm mỹ”.

Cái gọi là người ông chú phẫu thuật thẩm mỹ … Lục Tâm ngẩng đầu nhìn Mục Lâm Kiên, sau đó im lặng cúi đầu.

Vậy một trong số họ là kẻ cặn bã và người còn lại là ông chú phẫu thuật thẩm mỹ?

“Chú không hãm hại cô Vân, tấm thẻ đó là do ông chủ của chú đưa” Vừa dứt lời, anh liền nghe thấy một tiếng bíp, cúp điện thoại.

Anh cau mày nhìn Mục Lâm Kiên, Tổng giám đốc Mục, có vẻ như… bọn trẻ không đưa thẻ cho cô Vân”

Một tập tài liệu đập mạnh lên người anh. “Phế vật” “Tôi sẽ lấy lại thẻ và đưa nó cho …” Trước khi anh nói xong, một cuộc gọi nội bộ đến.

“Tổng giám đốc Mục, có ba đứa bé ở bên ngoài nói muốn gặp anh, có một thứ muốn đích thân giao cho anh.”

Nhắc Tào Tháo cái Tào Tháo đến ngay. Mục Lâm Kiên nhìn ba đứa trẻ ở sảnh tầng một, ngồi trên ghế sô pha lộ vẻ lười biếng đang ăn khoai tây chiên.

Anh nhận ra chúng. Một đứa trẻ thường ở với Vũ Vân Hân. “Để họ vào”. “Vâng, tổng giám đốc Mục” Người xuống tầng đón là Vũ Thư Anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy ba đứa trẻ đáng yêu ở sảnh, cô ta đã choáng váng.

Chúng trong quá giống cậu bé trong bức ảnh trên bàn của tổng giám đốc Mục. Những người không biết thực sự nghĩ rằng đó là một phiên bản thu nhỏ của tổng giám đốc Mục.

“Các bạn nhỏ, mời các cháu đến đây” Vũ Thư Anh lần đầu tiên tiếp xúc với ba đứa nhỏ, nhìn bộ đồ cool ngầu và khuôn mặt đẹp trai của chúng, tò mò hỏi: “Bố mẹ các cháu đâu?”

“Bố chết rồi, mẹ ở nhà” Ba đứa nhỏ đồng thanh.

(Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân hắt hơi một cách không thể giải thích được.)

“Các cháu tại sao lại tới đây? Các cháu biết Tổng giám đốc Mục à?”

“Tất nhiên là chúng tôi biết nhau. Chú ấy trông rất giống chúng tôi, hóa thành tro chúng tôi cũng nhận ra”.

Vũ Thư Anh cười nựng, có vẻ như chúng là người thân của Tổng giám đốc Mục.

Nếu mối quan hệ này được chèo kéo khéo léo, cô ta có thể sẽ lại gần tổng giám đốc Mục hơn.

Lên đến tầng cao nhất, ba đứa bé một lần nữa bị sốc bởi khung cảnh trên tầng cao nhất. “Oa, phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.”

“Trong tương lai, chúng ta sẽ xây dựng một tòa nhà cao hơn tòa nhà này” .

Giọng nói hơi mùi sữa tràn đầy hi vọng. Bất cứ ai cũng sẽ phải sững sờ trước phong thái chững chạc và sành điệu của ba nhóc tỳ này.

Vũ Thư Anh càng đặt câu hỏi về danh tính của chúng, “Các cháu là gì của tổng giám đốc Mục thế?”

“Không thèm nói cho cô biết” Ba người kiêu ngạo xoay người chạy nhanh về phòng làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.