Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 76

trước
tiếp

 

Chương 76

Cả Hoắc Tư Tước và Cố Hạ cũng ngẩn người ra, trong giây lát sắc mặt liền tối sầm lại, đặc biệt là Cố Hạ càng có thể dễ nhìn thấy sự thay đổi ở cô ta.

Ôn Hủ Hủ, con khốn này đến thật không đúng lúc!

Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng chạy vào, vốn dĩ cô nhận được tin “Hoắc Dận” trưa nay suýt chút nữa đã đi lạc, cô rất lo lắng nên vội vàng đến đây xem có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, sau khi cô đi vào – –

“Tại sao cô ta lại ở đây? Hoắc Tư Tước, Anh lại để cho cô ta chạm vào con trai mình sao?!”

Gần như ngay lập tức, khi Ôn Hủ Hủ nhìn thấy Cố Hạ trong nhà, ánh mắt liền trở nên như muốn ăn tưới nuốt sống cô ta!

Lúc trước ở trên thuyền, cô đã tốn nhiều công sức, thậm chí không tiếc thân đâm bị thương chính mình, mới để cho hắn đồng ý không cho Cố Hạ tiếp xúc Hoắc Dận.

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Hạ lại ở đây? Nhìn một nhà ba người bọn họ đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm còn rất thân mật nữa, một nhà ba người hòa hợp như lúc ban đầu sao?

Mặt Ôn Hủ Hủ xanh mét!

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy đôi găng tay nhỏ trên bàn tay nhỏ bé của Mặc Bảo, còn có đôi dép lê màu hồng nhạt trên chân Cố Hạ đứng bên cạnh, một cảm giác đau nhói lại dâng lên trong trái tim cô.

“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh sao? Ai cho cô tới đây? Cô coi nơi này là cái gì? Đây là nơi cô tự do ra vào sao?!”

Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi sát khí đằng đằng, mỗi một chữ đều mang theo sát ý giống như là hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ băm nhỏ ra từng mảnh!

Ba hung mà mẹ cũng giữ!

Mặc Bảo nhìn thấy, đang muốn mở miệng giúp mẹ.

Ngay lúc này, Cố Hạ bỗng nhiên nói: “Tư Tước, anh đừng như vậy cô Ôn bây giờ dù sao cũng là bác sĩ của anh, cô ấy tới đây nhất định là có lý do, anh đừng đối xử với cô ấy như vậy.”

Trước mặt mọi người Cố Hạ bày ra nụ cười dịu dàng đi về phía Ôn Hủ Hủ.

“Cô Ôn, cô có chuyện gì sao? Cô tới đúng lúc đến bữa ăn tối, cô chắc còn chưa ăn gì, để tôi bảo người giúp việc lấy thêm một bộ bát đũa chúng ta có thể vừa ăn vừa nói.”

Cố Hạ đứng ở trước mặt Ôn Hủ Hủ thể hiện mình là con nhà danh giá đoan trang dịu dàng, mà cô ta quay sang hướng người giúp việc giao phó vài câu, càng thể hiện như vị trí bà chủ ở đây.

Ôn Hủ Hủ nắm chặt bàn tay, khóe miệng tràn đầy khí lạnh.

“Không cần, tôi ăn rồi, tôi tới đây cũng chỉ vì hôm nay tôi có đưa Dận Dận đến Hoắc thị, thiếu chút nữa để cậu bé đi lạc, cho nên đặc biệt tới thăm cậu xem cậu có chuyện gì không?”

“Thì ra là vì chuyện này, vậy thì không sao. Dận Dận rất tốt, nhưng thằng bé không thích nói nhiều, có chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, tôi đoán lúc đó thằng bé hẳn là đi tìm ba mà tìm không thấy nên mới chạy xuống trước, không sao cô Ôn không cần lo lắng.”

Cố Hạ tỏ ra vẻ hiểu lòng người trấn an một câu.

Một câu nói của Cô Hạ làm cho Ôn Hủ Hủ không thể nhịn được, khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ sự tức giận.

Cô ta có thể diễn trò tình cảm trước mặt tên đàn ông kia. Nhưng với Hoắc Dận là con trai cô, là giọt máu của cô thì hành động Cố Hạ đúng là rất quá đáng.

Ôn Hủ Hủ không cho phép bất kỳ một ai cướp đi vai trò làm mẹ của cô!

“Được, nếu… Hoắc Dận không sao, vậy tôi đi đây.” Nói xong, Ôn Hủ Hủ xoay người chuẩn bị rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.