Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 804

trước
tiếp

Chương 804

Chính xác là một đêm đầy hỗn loạn.

*

Chủ tịch Tần và bà Tần đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt nôn nóng.

Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết khi nối xương của Tần Giang Nguyên, bà Tần chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau, che miệng khóc nức nở, luôn miệng: “Con của tôi…”

Tần Văn Quân nghe tới mức phiền cả lòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, con trai vẫn chưa chết mà bà khóc tang cái gì!”

“Thịt từ trên người tôi rơi xuống, tôi không đau mà được à?”

Bà Tần khóc thút thít, càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn tức này: “Ông nói xem cái con Nam Mẫn đó ác độc đến mức nào cơ chứ, đánh thằng Nguyên thành như vậy, tay cũng tàn phế rồi, chúng ta không báo cảnh sát bắt cô ta thì còn chờ cái gì?”

“Bà tưởng tôi không muốn làm hả? Bà không nhìn lại xem con trai bà đánh em gái người ta thành cái dạng gì?”

Mặt Tần Văn Quân phủ sương lạnh, thở hắt ra: “Tôi biết ngay cái thằng súc sinh đó chẳng làm được trò trống gì mà, nó nói nó muốn đi tìm Nam Nhã để tái hôn, trong lòng tôi còn thấy mừng, nếu hai đứa nó thật sự quay lại với nhau thì nhà chúng ta và nhà họ Nam vẫn là sui gia. Nể mặt Nam Nhã, dù thế nào Nam Mẫn cũng sẽ không làm khó chúng ta, nói không chừng còn tha cho một con đường sống. Kết quả thì sao, nó lại ra tay đánh Nam Nhã, còn khiến đứa bé trong bụng Nam Nhã sảy mất…”

Nói tới đây, Tần Văn Quân hận không thể tóm thằng con nhà mình trong phòng phẫu thuật ra: “Đừng nói là Nam Mẫn, tôi cũng muốn đánh cho nó một trận!”

“Rốt cuộc ông là cha của ai vậy, có người cha nào chỉ biết nghĩ cho người khác như ông không?”

Bà Tần không thích nghe những lời đó, bắt đầu bênh vực con trai mình: “Tính thằng Nguyên thì tôi biết, giống dê con vậy, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nếu nó nói chuyện đàng hoàng thì thằng bé đã không nổi giận. Chắc chắn là Nam Nhã đã nói gì đó khiến nó nổi điên lên, nó mới ra tay như thế. Ông đừng có một đứa bé, hai đứa nhỏ như thế. Chúng ta chưa xét nghiệm DNA nước ối, còn chưa biết đứa bé trong bụng Nam Nhã có thật sự là cháu ruột của mình không, tám mươi phần trăm là không rồi”.

“Thế hai mươi phần trăm còn lại thì sao, nhỡ nó đúng thì sao?”

Tần Văn Quân tức giận không sao tả nổi: “Bà đừng có bênh con trai mình chằm chặp như thế, cũng do bà cưng chiều quá nên mới khiến nó thành ra như vậy! Con hư tại mẹ mà!”

Hai vợ chồng già nói chuyện một lát lại bắt đầu cãi nhau, y tá đi ra nhíu mày nhắc nhở: “Đây là bệnh viện, đừng có ầm ĩ”.

Tần Văn Quân tức đến điên cả đầu, vịn ghế ngồi xuống, khoát tay nói: “Tôi lười cãi nhau với bà, chờ thằng Nguyên ra đây rồi phải bắt nó tới nhà họ Nam xin lỗi, khiến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.

“Tại sao phải xin lỗi? Ai làm gì mà phải xin lỗi?”

Bà Tần trừng lớn hai mắt: “Là Nam Mẫn đánh con tôi đó có được không, tôi chưa bắt nó xin lỗi là may lắm rồi, còn bắt chúng tôi phải qua đó xin lỗi, không có cửa đâu!”

“Bà… Đúng là nông cạn!”

Tần Văn Quân đau hết cả đầu, xoa mi tâm, mỏi mệt nói: “Bây giờ nhà họ Nam không còn là nhà họ Nam của ba tháng trước, Nam Mẫn cũng không phải là công chúa nhỏ chỉ sống trong tòa tháp của mình, mặc kệ sự đời mà chúng ta biết. Bà nhìn nó bây giờ xem, có thấy sợ không? Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tôi còn chưa nhận được tin tức, mà nó đã kết hợp với cậu cả nhà họ Dụ thành phố Bắc, cùng với cậu ấm nhà họ Phó thành phố Dung để xây dựng một trường đua ngựa”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.