Va phải tình yêu trời định

Chương 31-32

trước
tiếp

Chương 31: Làm Sao Chịu Được

Ninh Duệ Thần hơi dịch ra hai chân, tay trái đeo một chiếc bao tay màu trắng, nhận lấy gậy Golf, ánh mắt nhìn thẳng một đường, nhìn chăm chú vào quả bóng đang lẳng lặng nằm dưới mặt đất.

Tô Duyệt đứng ở nơi vừa đúng có thể nhìn được gò má của anh, dưới ánh mắt trời rực rỡ, hàng lông mày rậm kia càng tăng thêm vẻ ngang tàng, dưới chiếc mũi thẳng là đôi môi mỏng, lông mi của anh vừa đen vừa dày, càng khiến người khác không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt vốn sâu thẳm của anh.

Tô Duyệt không thể không thừa nhận, trong nháy mắt này, chỉ nhìn dáng hình người đàn ông này, người vốn không hề để tâm đến vẻ ngoài của đàn ông như cô cũng ngẩn người si mê.

“Nhìn rõ chưa?” Ninh Duệ Thần tủm tỉm cười nhìn người vẫn đang chăm chú nhìn mình nãy giờ, đôi mắt thâm thúy càng thêm quyến rũ chết người.

Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, vội vàng tránh ánh mắt của anh, tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên, “Xem ra, vừa rồi em xuất thần như vậy, có lẽ không thấy được tư thế đánh bóng của tôi như thế nào rồi. Tôi sẽ cầm tay dạy trực tiếp để cho em tập trung.”

Bàn tay thon dài cầm lấy tay cô rồi bao lấy gậy Golf, cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhìn tư thế ôm cô vào ngực mình của Ninh Duệ Thần lúc này giống như gà mẹ bảo vệ con khỏi chim ưng vậy.

“Nắm chặt gậy Golf, tập trung tinh thần ước lượng khoảng cách giữa bóng và lỗ bóng.” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Tô Duyệt, lúc này lại giống như rượu ngon đã ủ qua trăm năm, trong giọng nói tỏa mùi hương nồng nàn, “Chuyện tối qua xin lỗi em.”

Dứt lời, thân người khẽ chuyển, quả bóng bay lên theo một đường cong hoàn hảo, rơi chính xác vào lỗ bóng số 1.

Tô Duyệt đương nhiên biết

anh nói chuyện gì, lạnh nhạt gật đầu một cái, “Tôi biết anh không có cố ý.”

“Ừ.” Ninh Duệ Thần nhận lấy bóng, tự mình khom người chọn vị trí đặt bóng, “Em đánh thử xem.”

Tô Duyệt nắm chắc gậy Golf, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Ninh Duệ Thần, nhắm thẳng quả bóng, vung mạnh gậy, lại không ngờ được không đánh trúng vào quả cầu.

Chưa từ bỏ ý định, Tô Duyệt thử lại lần nữa, lần này không chỉ không đánh trúng bóng, gậy golf cũng bị cô không cẩn thận mà đánh lên mặt đất.

Liên tiếp mấy lần đều thất bại, Tô Duyệt vung gậy càng lúc càng nhanh, kiên nhẫn cũng bị thất bại làm cho mất dần.

“Chơi bóng không được quá nôn nóng như vậy, nếu quá nóng vội muốn đạt được sẽ khiến thành công càng lúc càng xa, nhưng cũng không thể quá chậm, nếu không rất có thể sẽ bị người khác cướp mất.” Ninh Duệ Thần sâu xa liếc nhìn Tô Duyệt, còn chưa chờ cô phản ứng kịp, lại nói, “Nắm chặt gậy golf, thả lỏng, tĩnh tâm, thử lại một lần nữa.”

Theo sự nhắc nhở của Ninh Duệ Thần, cô thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại hít một hơi thật sâu, Tô Duyệt không tức giận chút nào, vẫn tiếp tục chiến đấu với cây gậy golf, mà Ninh Duệ Thần vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, quan sát những động tác không đúng của cô, thỉnh thoảng hướng dẫn.

Sau nhiều lần thất bại, quả bóng cuối cùng cũng chịu bay vào lỗ. Tô Duyệt hưng phấn nhảy lên, “Ninh Duệ Thần, anh xem, tôi thành công rồi!”

Con ngươi sâu thẳm có chút kinh ngạc, ngay sau đó hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Ninh Duệ Thần so với Ninh tiên sinh thân thiết hơn nhiều.

“Đúng vậy, em thành công rồi.” Anh nói hùa theo cô, trong giọng nói đều là sự vui vẻ không che giấu được.

Cô theo bản năng quay đầu, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt anh, tình cảm trong mắt anh vô cùng sâu sắc, chỉ mấy giây ngắn ngủi lại khiến cô vội vàng né tránh.

Nhưng không thể phủ nhận, trong mấy ngày gần đây, hôm nay là ngày cô cảm thấy vui vẻ nhất sự đè nén trong lòng nháy mắt như bị ném đến chín tầng mây, giống như tất cả lo lắng trong lòng cô đều đã hòa tan trong ánh nắng rực rỡ, lúc này trong lòng cô chỉ chứa đầy sự vui vẻ.

“Ninh tiên sinh, hôm nay rất cám ơn anh.”

Ninh Duệ Thần nhíu mày, “Nếu quả thật muốn cảm ơn tôi, thì đừng gọi tôi là Ninh tiên sinh nữa.”

“Hả?” Không hiểu ý của anh, Tô Duyệt không hề cảm thấy xưng hô thế này có chỗ nào không hợp lý.

Có điều, hôm nay người ta là thầy giáo của cô, đối với thầy giáo nên tôn kính một chút, đây chính là nghĩa vụ học sinh phải thực hiện.

Vì vậy, Tô Duyệt nghe lời cung kính hỏi, “Vậy tôi nên gọi anh là gì?”

“Gọi tôi là…” Ông xã.

Lời đến khóe miệng, cuối cùng chỉ nói được một nửa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

“Ninh tiên sinh!” Cảm giác như anh đang đùa giỡn mình, trên mặt Tô Duyệt hiện lên chút giận dữ “Tôi cảm thấy xưng hồ này rất ổn, tôi rất thích!” Nói xong liền không thèm nhìn người đàn ông kia một cái, giận dỗi bỏ đi.

Người đàn ông phía sau nhìn dáng vẻ giận dữ của Tô Duyệt, không nhịn được khẽ cười một tiếng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng chợt vang lên phía sau Tô Duyệt, từng chữ từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

“Tiểu Duyệt, chừng nào em muốn kết hôn có thể tìm tôi.”

Lời này anh đã từng nói, có điều chỉ sợ cô không để tâm anh đành nói lại lần nữa, hơn nữa còn biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Bước chân người đi phía trước chợt khựng lại, Tô Duyệt xoay người, nhìn Ninh Duệ Thần, thu lại dáng vẻ trẻ con vừa rồi, vẻ mặt vô cung nghiêm túc, trong con ngươi trong suốt không mang chút ý cười nào, cứ như vậy im lặng nhìn người đàn ông phía sau.

“Anh cảm thấy chúng ta thích hợp?” Tô Duyệt hỏi.

“Ừ.”

“Lý do?”

Ninh Duệ Thần nhíu nhíu mày, từ lâu, trong lòng anh đưa ra rất nhiều lý do chứng minh hai người bọn anh ngọc trai ngoc bích trời sinh một đôi, đến cả Ông Tơ Bà Nguyệt cũng phải ghen tỵ. Vậy mà hôm nay, cô đột nhiên hỏi như vậy lại khiến anh không biết trả lời làm sao.

“Ừm… Tuổi của chúng ta rất phù hợp, hơn nữa cả hai đều độc thân.” Nghĩ tới nghĩ lui, còn nghĩ xem nói sao để đừng hù dọa cô, cuối cùng Ninh Duệ Thần lại đưa ra cái lý do sứt sẹo như vậy.

Trong mắt Tô Duyệt léo lên sự mỉa mai, “Ninh tiên sinh, tôi lại cảm thấy chúng ta nên giữ khoảng cách.”

“Một người đem tình cảm ra làm trò đùa, tôi cảm thấy không hợp với mình. Nếu như anh muốn tìm một cô gái 24 tuổi còn độc thân anh có thể đăng tin lên trang “Tìm bạn trăm năm”, tôi nghĩ anh có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi.” Tô Duyệt lạnh lùng nói, không cho Ninh Duệ Thần một nụ cười, nói xong liền rời đi.

Ngơ ngác một hồi lâu, lúc này anh mới nhận ra mình lại bị cô hiểu nhầm, bất đắc dĩ vuốt vuốt ấn đường. Đường đường là một luật sư tiếng tăm lừng lẫy như anh, nói chuyện lại khiến người ta năm lần bẩy lượt hiểu nhầm, điều này khiến anh làm sao chịu được?


Chương 32: Mệt Mỏi

Buổi tối vì muốn cho Ninh Duệ Thần có không gian riêng, nên Tô Đông Thần đưa Phó Đình về nhà. Nhưng vì Tô Duyệt đang giận dỗi, đã một mình âm thầm lặng lẽ bỏ đi.

Đi đến một ngã rẽ, một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ có chút cô đơn, Tô Duyệt thoáng giật mình, cuối cùng xoay người bỏ đi.

“Tiểu Duyệt….” Người ở phía sau bỗng nhiên gọi tên cô, Tô Duyệt dừng chân đứng lại, Thẩm Gia Dũng bước nhanh đi về phía cô.

Mấy ngày không gặp, Thẩm Gia Dũng gầy đi không ít, râu dưới cằm đã xanh rì do lâu không cạo, hốc mắt trũng sâu, nhìn có vẻ hết sức tiều tụy.

Tô Duyệt hờ hững nói, “Thẩm tiên sinh, chúng ta dường như không có quen thân tới mức đó, xin đừng gọi tôi như thế.”

“Tiểu Duyệt, anh sắp kết hôn rồi.” Thẩm Gia Dũng vẫn tiếp tục tự nói một mình, không quan tâm đến sự lạnh nhạt chán ghét của Tô Duyệt đối với mình.

“Chúc mừng anh, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Mặt Tô Duyệt vẫn chẳng mảy may có tí cảm xúc, “Thẩm tiên sinh, nếu anh muốn nhận được lời chúc phúc từ tôi, và tôi cũng đã thật lòng chúc mừng anh rồi. Bây giờ, tôi có thể đi rồi chứ?”

Lời nói lạnh lẽo như dao nhọn cắm vào buồng tim Thẩm Gia Dũng, vết thương thật nhỏ không để lại dấu vết nào có thể nhìn thấy. Đợi đến khi anh phát hiện ra thì máu đã chảy thành sông, anh chỉ có thể gắng gượng mặc cho cơn đau đớn hành hạ khắp toàn thân.

Khi anh biết trong bụng Tô Thiến Tuyết mang đứa con của mình thế nhưng trong lòng anh lại chẳng có chút nào vui sướng, ngược lại còn khổ sở vô hạn. Nhưng anh lại không có can đảm để yêu cầu bỏ đi đứa bé, càng không có can đảm cắt đứt quan hệ với Tô Thiến Tuyế.

Anh đã tự tay chặt đứt tất cả đường lui của mình, để hôm nay, chỉ có thể đối mặt với con đường ở phía trước. Anh không thể nào quên được vào cái đêm mưa gió bão bùng hôm đó, mẹ mình đã quỳ gối trên nền đá lãnh lẽo ôm mình cầu xin Thẩm gia thừa nhận mình như thế nào, anh không thể nào quên được nét mặt âm thầm đớn đau của mẹ của mình lúc rời đi, càng không thể nào quên từng chữ từng câu dặn dò cuối cùng của mẹ.

“Con phải nhớ kỹ, hôm nay chỉ vì con mà mẹ phải buộc lòng rời khỏi nhà họ Thẩm, mai này con nhất định phải trở thành chủ nhân nhà họ Thẩm, long trọng đường đường chính chính đón mẹ quay trở về.”

Mẹ thật ngây thơ, mẹ nào có biết, bọn họ cam kết chỉ cần mẹ rời đi sẽ thừa nhận con là cốt nhục của nhà họ Thẩm, đó chẳng qua chỉ lừa gạt mẹ mà thôi! Hôm nay, nếu không phải Thẩm Tuấn Ngạn chẳng ngó ngàng gì đến việc kinh doanh của gia đình, e là con đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm từ lâu rồi! Mẹ có biết, con sống ở nơi này, con đường con đi gian nan biết dường nào không?

Bây giờ, vì thực hiện lời hứa với mẹ, anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn khoảng cách giữa mình và Tô Duyệt mỗi lúc càng xa, xa đến mức cô từ từ đi tới một nơi mà anh không thể nào với tới. Nhưng có mấy lời nếu lúc này không nói, e rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để nói nữa.

“Tiểu Duyệt, anh biết, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hành vi tự tư tự lợi của anh. Nhưng xin em hãy tin rằng, em là người con gái mà anh yêu thương nhất cuộc đời này.” Thẩm Gia Dũng nhìn Tô Duyệt bằng ánh mắt sáng quắc, vẻ phức tạp trong mắt anh đã làm tổn thương trái tim Tô Duyệt.

“Sao anh phải nói với tôi những lời này? Là hy vọng tôi không nên quên anh sao? Thẩm Gia Dũng, nếu như anh thật sự có mang mục đích đó, không thể không nói, anh đúng là rất ích kỷ.” Tô Duyệt cười lạnh một tiếng, “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, mong anh vui lòng rút những lời nói mới vừa rồi lại, sau này cũng cố gắng tránh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

Có một số việc không thể bắt đầu lại, thì chỉ đành lãng quên, vậy mới có thể quên đi những vết thương hiện hữu, vì chỉ có lãng quên, mới có thể nhìn về tương lai.

“Tiểu Duyệt!” Trong mắt Thẩm Gia Dũng không dằn được hiện lên vẻ đau đớn, nhưng Tô Duyệt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ xoay người bỏ đi.

Tô Duyệt chán nản lê bước đi trên đường lớn. Phố xá cũng vừa lên đèn, người đến người đi ngược xuôi xuôi ngược. Ánh đèn nê ông thỉnh thoảng hắt lên người cô, vậy mà cô chỉ cảm thấy mỏi mệt kiệt sức. Không phải sự mệt mỏi của một sớm một chiều, mà nó đã tích tụ nơi đáy lòng từ rất lâu rồi. Lúc này mới cảm xúc mới bộc phát ra, người đàn ông mà cô đã từng rất tin yêu, vậy mà hôm nay sắp trở thành chồng của người phụ nữ khác, mặc kệ ở giữa có bao nhiêu nỗi niềm khó nói, tất cả đều đã không thể nào thay đổi được sự thực.

Thời gian cứ như dòng nước lũ, bao nhiêu người bên cạnh cô đều lần lượt vội vã ra đi, mà một khi đi rồi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Ví dụ như Thẩm Gia Dũng, ví dụ như mẹ cô.

Hôm nay khi Ninh Duệ Thần nói ra hai chữ kết hôn, không thể phủ nhận, thật sự cô cũng từng có cái ý nghĩ ấy. Trong khi Tô Thiến Tuyết năm lần bảy lượt khiêu khích cô thì Thẩm Gia Dũng lại hết lần này tới lần khác tìm đến cô, thì lòng của cô đã mệt đến không tài nào chịu thêm nổi bất kỳ gánh nặng nào nữa, lúc đó cô đã nghĩ tới việc kết hôn.

Nhưng cô vẫn nhất mực chờ đợi, mà chờ đợi cái gì, chính cô cũng không biết.

Giờ phút này, cô đột nhiên không muốn tiếp tục chờ đợi trong vô vọng nữa, muốn tìm ai đó gả đi, không cần tình yêu, chỉ cần sự ấm áp, chỉ cần có một chốn nương thân.

Giống như lần trước Phương Vận phỏng vấn một vị phu nhân đại sứ người Pháp. Khi Phương Vận hỏi đến cuộc hôn nhân của đại sứ và bà, lúc ấy bà đứng trên khán đài khẽ mỉm cười và thản nhiên nói: “Gả cho anh ấy, là vì khi đó trái tim đang bị thương, muốn tìm một nơi để nương tựa, thoát khỏi cảnh đời phiêu bạt, chứ không phải vì tình yêu.”

Đúng vậy, có nhiều cuộc hôn nhân, không hề liên quan đến tình yêu. Hôn nhân có tình yêu, lắm lúc sẽ mang đến cho người ta có lẽ không phải là tình yêu, mà là sự ràng buộc mênh mông vô tận.

Ông nội suốt ngày vì cô lo lắng, Tô Đông Thần thì chạy đôn chạy đáo kiếm cho cô một người chồng tối. Những việc làm của họ, cô đều biết hết, cũng hiểu được rằng, chỉ có kết hôn, mới có thể để người nhà yên tâm về mình, không phải nóng ruột nóng gan đứng ngồi không yên vì chuyện của mình nữa.

Trong đầu đột nhiên dần hiện ra một bóng dáng, nhưng cũng ngay khoảnh khắc ấy, Tô Duyệt liền gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.