Tuyệt Thế Cường Long

Chương 67

trước
tiếp

Chương 67

“Hoàng thị trưởng, vị này chính là kiều bào tôi chuyên môn mời từ nước Mỹ về. Ở bên Mỹ, ngài ấy là chuyên gia tâm lý nổi tiếng, Jackson tiên sinh.” Từ Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái rồi lại quay đi giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình với Hoàng Văn Lãng.

“Tổng giám đốc Từ, thật là làm phiền cô, không ngờ cô lại quan tâm đến con gái tôi như vậy!”

Hoàng Văn Lãng rất cảm kích Từ Ngạo Tuyết. Mặc kệ hành động của cô ta xuất phát từ mục đích gì nhưng dù sao cô ta cũng đã không tiếc tiền mà mời chuyên gia hàng đầu như Jackson từ Mỹ đến khám và điều trị cho con gái ông, không thể không nói, cô ta rất có lòng.

Từ Ngạo Tuyết chỉ khẽ mỉm cười.

Tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp hàng đầu của thành phố Trung Hải, một người ngoài mới đến như cô ta, muốn thâu tóm tập đoàn Hướng thị, dù có bản lĩnh cơ nào thì cũng nên tạo mối quan hệ tốt với các cơ quan địa phương.

Từ Ngạo Tuyết tâm cao khí ngạo đến từ đế đô, tuy Hoàng Văn Lãng chỉ là thị trưởng một thành phố nhưng ông có bối cảnh nên cũng cần phải làm quen. Nếu không, cô ta cũng chẳng cần phải lặn lội sang nước Mỹ xa xôi mời chuyên gia tới làm gì.

“Tề đại sư, ngài tới rồi…” Hoàng Văn Lãng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì vội tiến lên nghênh đón, bắt tay chào hỏi.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói “Chuyện lần trước tôi phải cảm ơn thị trưởng Hoàng nên sau khi nhận được điện thoại, tôi đã lập tức tới đây!”

Hoàng Văn Lãng mới đầu cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất kiêu ngạo, nhưng giờ nghe hắn nói vậy, trong lòng bất giác cảm thấy người trẻ tuổi này cũng rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ý cười trên mặt tăng thêm vài phần.

“Ba, ba tìm đến người trẻ tuổi như vậy cũng là để xem bệnh cho Tình Ca sao?” Con trai lớn của Hoàng Văn Lãng – Hoàng Kỳ Bân nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, vị này chính là Tề đại sư ba từng nói với con.” Hoàng Văn Lãng gật đầu, “Còn không mau lại đây chào hỏi?”

“Tề đại sư? Còn trẻ như vậy? Hắn không phải là kẻ lừa đảo chứ!” Hoàng Kỳ Bân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạo một tiếng, trực tiếp lắc đầu từ chối chào hỏi.

Từ Ngạo Tuyết nghe thấy lời Hoàng Văn Lãng nói thì cũng hơi sửng sốt, sau đó hỏi “Thị trưởng Hoàng có phải là nhầm lẫn gì không? Tôi biết người này, hắn chẳng qua chỉ là một cảnh ngục mà thôi, sao có thể là đại sư gì?”

Jackson – chuyên gia tâm lý người Hoa kiều nghe vậy cũng không khỏi bật cười, lắc đầu nói “Chẳng lẽ, giới học thuật ở Trung Quốc dễ dàng trà trộn như vậy. Một cảnh ngục cũng có thể giả làm đại sư trước mặt thị trưởng?”

Hoàng Kỳ Bân trực tiếp tiến lên, cười nhạo “Tiểu tử, tôi không quan tâm cậu thông qua thủ đoạn gì để lừa gạt ba tôi. Nhưng tôi khuyên cậu nên thu liễm một chút, nếu em gái tôi mà xảy ra chuyện gì…”

Hoàng Văn Lãng tỏ vẻ không vui, trầm giọng nói “A Bân, không được vô lễ với Tề đại sư!”

Hoàng Kỳ Bân không dám nói nữa, nhưng vẫn khinh thường mà bĩu môi, nhất là sau khi nghe được Từ Ngạo Tuyết chọc phá thân phận của Tề Đẳng Nhàn thì thái độ càng thêm khinh thường!

Một cảnh ngục mà thôi, có thể sánh với chuyên gia tâm lý học do Từ Ngạo Tuyết mời đến từ nước Mỹ sao? Chắc chắn hắn đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt bố nên mới khiến bố tin tưởng hắn như vậy!

“Đâu cần quan tâm xuất xứ của anh hùng, tuy Tề đại sư chỉ là cảnh ngục nhưng lại có bản lĩnh không hề tầm thường.” Hoàng Văn Lãng nghiêm túc nói.

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy rồi cũng không nói nữa.

Tề Đẳng Nhàn cũng đang đánh giá Từ Ngạo Tuyết. Người phụ nữ này, người cũng như tên, da thịt trắng nõn bóng loáng, ngũ quan tinh xảo, có loại khí chất ngự tỷ ưu nhã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.