Tuyệt Thế Cường Long

Chương 33

trước
tiếp

 

Chương 33 Mạnh mẽ

“Chị Tĩnh tới rồi, người đàn ông đó chính là chỗ dựa của chị Tĩnh!”

Lý Vân Uyển nhìn thấy chị Tĩnh kéo Diệp Phong từ trong văn phòng ra, lông tơ dựng đứng lên.

Người xung quanh sau khi thấy chị Tĩnh đều vội vàng chào hỏi.

Thời điểm nhìn thấy Diệp Phong lập tức gập người cong eo cung kính hô “Diệp tiên sinh buổi tối tốt lành!”

Diệp Phong rất có phong độ phất phất tay, đi theo chị Tĩnh tới lô ghế dài mà Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển đang ngồi.

Lý Vân Uyển chua xót nói với Tề Đẳng Nhàn “Những lời vừa nãy nói với anh hơn phân nửa đã bị chị Tĩnh nghe thấy rồi, hai người phụ nữ chống lưng giúp anh kia cũng đi rồi, chỗ dựa của chị ấy lại tới….Hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Tề Đẳng Nhàn xuy một tiếng, lười xem hai người họ mà yên lặng uống rượu rồi thưởng thức viên xúc xắc trong tay mình.

“Không nghĩ tới hôm nay Diệp tiên sinh cũng sẽ hạ giá quang lâm tới quán bar, người này không biết tìm được ai chống lưng mà có thể khiến chị Tĩnh một điều nhịn chín điều lành, nhưng lần này chỉ sợ là trốn không thoát được!”

“Đúng vậy, được tiện nghi còn mẹ nó khoe mẽ, được hời rồi là không muốn thu tay sao? Cứ nhất định phải nói vài lời cợt nhả mới chịu, giờ thì hay rồi, cũng mời luôn cả Diệp tiên sinh tới luôn!”

“Diệp tiên sinh đây chính là khách đặc biệt của Long Môn tỉnh Đông Hải chúng ta đấy, vừa rồi Vương Báo bị đánh thảm như vậy mà một câu của chị Tĩnh tha cho hắn cũng là nể mặt mũi của Diệp tiên sinh thôi.”

Mọi người thấp giọng nghị luận, đồng thời cũng hướng ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ tới trên người Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển hoa dung thất sắc gần như bị doạ phát khóc, miệng Tề Đẳng Nhàn này thật đen đủi, giờ thì hay rồi, rước đại lão này tới đây thì giải quyết kiểu gì?

chị Tĩnh kéo cánh tay Diệp Phong đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn rồi không nói thêm gì nữa.

“Cậu trai này, làm người thì phải biết đúng mực một vừa hai phải.” Diệp Phong khẽ cười, nói.

Tề Đẳng Nhàn không nói chuyện, cúi đầu uống rượu.

Diệp Phong tiếp tục “Mặt mũi của Ngọc tướng quân thì tôi không thể không cho, nhưng tôi tới chỉ để cảnh cáo cậu rằng đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ.”

“Tôi cũng không làm khó cậu, cậu đứng dậy tự phạt ba ly là được.”

“Sau khi uống xong thì quỳ xuống xin lỗi Tiểu Tĩnh, sám hối vì những lời nói ngu xuẩn tự cậu nói ra.”

“Như vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Lúc Diệp Phong nói chuyện có một số người không nhịn được lên tiếng nịnh nọt.

“Diệp tiên sinh bất luận làm người hay làm việc đều rất phóng khoáng, đối mặt với kẻ điên như vậy còn có thể biểu hiện giống như quân tử vậy!”

“Tên nhóc thối đừng không biết điều, Diệp tiên sinh đã cho cậu bậc thang xuống rồi, cậu nói năng lỗ mãng với chị Tĩnh như vậy còn không nhanh chân đứng dậy chạy tới xin lỗi?”

“Con mẹ nó, Diệp tiên sinh đứng còn cậu ngồi đúng không, cậu cảm thấy bản thân mình là thứ gì chứ?”

Mà Lý Vân Uyển ở một bên sau khi nghe mấy lời này đã sợ tới mức ngồi không yên, vội vàng đứng dậy.

Cô ta lắp bắp nói với Diệp Phong “Diệp….Diệp tiên sinh, bạn của tôi uống say rồi, những lời vừa rồi chỉ là nói nhăng nói cuội thôi, ngài đừng để ý.”

Diệp Phong ha hả cười “Tất nhiên tôi sẽ không để ý chuyện như vậy, nếu không tôi đã chẳng cho cậu ta một cơ hội.”

“Anh là cái thá gì mà đòi cho tôi cơ hội?” Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cúi đầu hỏi lại một câu.

“Mày miệng chó không mọc được ngà voi không biết tốt xấu đúng không!” Một người chuyên nịnh hót Diệp Phong đứng dậy bước về phía trước.

“Diệp tiên sinh là ai? Có thể tâm bình khí hoà nói chuyện với mày đã là để mắt tới mày, cho mày mặt mũi to bao nhiêu!”

“Vậy mà mày còn muốn làm bộ làm tịch ngồi đó nói chuyện với Diệp tiên sinh? Đã vậy còn nói năng lỗ mãng? Tao thấy là mày chán sống rồi phải không?”

“Mày có biết rằng Diệp tiên sinh là khách mời đặc biệt của chi nhánh Long Môn hay không? Chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể khiến cậu chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu hai cái, yên lặng thêm hai viên đá vào ly rượu nói “Thật ồn ào.”

Người nọ nghe vậy không khỏi bị chọc giận,tức giận nói “Tôi cho cậu ba giây đứng dậy nói xin lỗi với chị Tĩnh và Diệp tiên sinh.”

“Nếu không, không cần phiền Diệp tiên sinh động thủ, tôi sẽ khiến cậu biết cuồng vọng như vậy phải trả giá như nào!”

Tề Đẳng Nhàn uống một hơi cạn sạch ly rượu, đặt mạnh ly rượu xuống bàn vang cộp một tiếng, đột ngột đứng dậy giơ tay đấm thẳng vào mặt người nọ.

“Không nghe thấy tôi nói cậu ồn ào hả?!” Một đấm này của Tề Đẳng Nhàn không nhẹ, trực tiếp đấm người từ rào chắn hàng ghế bay ra ngoài lăn vài vòng trên đất ngất xỉu.

Lý Vân Uyển thấy một màn như vậy thì trước mắt tối sầm lại, xong rồi xong rồi, chỗ dựa đi rồi mà tề đẳng nhà lại gây sự như vậy, giờ ai tới chống lưng cho hắn đây?!

“Tên nhãi này….Ngốc thì có ngốc thật nhưng tôi không thể không nói một câu rằng hắn thật sự rất mạnh!”

“Quán bar của chị Tĩnh có quy định không được gây chuyện ở chỗ này, nhưng hắn cố tình không để ở trong lòng, hiện tại còn làm trò đánh người ở trước mặt chị Tĩnh và Diệp tiên sinh.”

“Không phải hắn mạnh mà là đầu óc có vấn đề đi….Ở trong quán bar của chị Tĩnh gây chuyện, vừa rồi chị Tĩnh còn cho hắn mặt mũi, hiện giờ chỉ sợ sẽ không có chuyện như vậy đi!”

“Mẹ kiếp, thật sự dám động thủ ở trước mặt Diệp tiên sinh sao….Đúng là chán sống!”

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn làm trò đánh người ở trước mặt hai người chị Tĩnh và Diệp Phong, mọi người đều hưng phấn hẳn lên.

Khuôn mặt của chị Tĩnh hoàn toàn đen lại, tức giận nói “Vừa rồi tôi nể mặt mũi của Long Á Nam nên một điều nhịn chín điều lành, cậu không biết tốt xấu thì thôi lại còn ở sau lưng khua môi múa mép loạn xạ!”

“Hiện giờ cho cậu bậc thang cậu không xuống, còn dám ra tay đánh người.”

“Tôi thấy là cậu thật sự không để quy củ của quán bar chúng tôi vào mắt đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói “Ở sau lưng khua môi múa mép? Tôi còn dám nói ở trước mặt cô nữa đấy.”

Nghe vậy mọi người đều hít một hơi khí lạnh không dám nói thêm gì nữa, lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám nói như vậy ở trước mặt chị Tĩnh.

“Cô làm việc không nghiêm minh còn nói cái gì quy củ gì với tôi? Cho rằng sau lưng có người chống là có thể cao cao tại thượng sao?”

“Ngại quá, tôi không thích bị xoay vòng vòng, hơn nữa ngày thường tôi ghét nhất chính là loại người luôn tự coi mình cao cao tại thượng như mấy người.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đạp một chân lên bàn, thân thể hơi khuỵ xuống chống ở trên đùi của mình, tựa tiếu phi tiếu nói “Hiện tại cô còn cảm thấy rằng tôi ở sau lưng cô khua môi múa mép không?”

Mặt chị Tĩnh bị tức giận chuyển từ đen sang đỏ,

Mặt mũi Diệp Phong cũng có chút đen lại.

Lý Vân Uyển càng trực tiếp hơn ngã ngồi trên sofa, rót rượu hung hăng uống hai ngụm an ủi bản thân, chỉ cầu mong sao trận chiến hoả này ngàn vạn lần đừng lan tới trên người mình.

“Bật đèn lên.” Diệp Phong lạnh nhạt nói, khí chất trên người càng thêm rét lạnh.

Người phục vụ vội vàng tiến lên bật đèn.

“Diệp tiên sinh nổi giận thật rồi, sau khi anh ta trở thành khách mời đặc biệt của chi nhánh Long Môn cũng chưa có ai dám làm càn ở trước mặt anh ta như vậy.”

“Đúng vậy….Diệp tiên sinh cho mặt mũi hắn không cần, hiện giờ chọc giận Diệp tiên sinh rồi thì cậu cảm thấy hắn còn có quả ngon gì để ăn sao?”

“Nếu tôi là hắn thì hiện tại sẽ lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp tiên sinh, sau đó dập đầu thừa nhận sai lầm của mình, như thế có lẽ còn có thể sống.”

Mọi người nghị luận sôi nổi, tham khảo xem Tề Đẳng Nhàn ở trong tay Diệp Phong sẽ chết như thế nào.

Cũng ngay lúc này đèn lớn được bật lên.

Các loại đèn mọi màu sắc lung lay khiến người choáng mắt bị tắt đi, thay vào đó là ánh đèn sáng trắng tràn ngập quán bar.

Tề Đẳng Nhàn thấy rõ Diệp Phong đứng bên cạnh chị Tĩnh thì nở nụ cười nói “Ơ, Tiểu Diệp Tử!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.