Tuyệt Thế Cường Long

Chương 2099

trước
tiếp

Chương 2099

“Vậy thì nghe lời cô Trần mà giữ lại cái mạng chó của cậu vậy!” Đồ Phu liếc nhìn Đan Liệt một cái và lạnh lùng nói.

Đan Liệt không ngừng run rẩy toàn thân, con mẹ có cái tên Xion ngày trước đã giết chết hàng vạn tù nhân này đúng thật là khiến cho người khác sợ hãi mà…

Đồ Phu nhìn về phía u Mặc và cười nói: “Cô nhóc, cô nói gì đi nào?”

Tề Đẳng Nhàn lại nhàn nhạt nói: “Không được động vào cô ta!”

Đồ Phu cười với u Mặc và nói: “Cô may mắn đấy, Nhị đương gia đồng ý giữ lại cái mạng chó của cô.”

u Mặc cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Ai mà thèm chứ!”

Đồ Phu chẹp một tiếng và quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, cô nhóc này không chịu nghe lời, hay là cứ xử lí đi nhé? Nhỡ đâu cô ta giương cờ tập đoàn n Đặc để triệu tập thuộc hạ cũ thì ít nhiều gì cũng là một chuyện phiền toái.”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng liếc Đồ Phu một cái, tên mập chết tiệt ngay lập tức ngậm miệng lại và không nói gì nữa.

Vẻ mặt u Mặc rất kiêu ngạo và cố chấp, cô ta cứ thế nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt mang theo địch ý vô cùng lớn.

“Cô cũng không phải loại người thà chết chứ không chịu khuất phục, nếu không thì cô cũng sẽ không chịu làm việc cho tập đoàn n Đặc đâu. Vậy nên đừng có làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi nữa!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Hắn bước về phía trước một bước, sắc mặt của u Mặc ngay lập tức bị dọa cho tái mét.

Nói cô ta không sợ Tề Đẳng Nhàn chính là nói dối!

Dù sao thì Chu Quang Vinh cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn xé toạc hai cánh tay ở ngay trước mặt mọi người, bây giờ anh ta vẫn còn đang nằm trong vũng máu và lạnh đến thấu xương rồi.

u Mặc cắn răng nói: “Phải, tôi đang sợ đấy! Nhưng nếu bắt tôi nhận lòng tốt liên quan đến Lục Chiến Long thì tôi thà chết còn hơn!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thật là không biết tại sao hiểu lầm của cô đối với anh ấy lại sâu sắc đến như vậy đấy?”

u Mặc cười khẩy và nói: “Tôi đã từng liên lạc với anh ta không chỉ một lần, thế nhưng anh ta vẫn luôn giả đui giả điếc, anh tưởng rằng tôi không tuyệt vọng hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, không phải là cô hiểu nhầm anh ấy mà là có người đã đánh lạc hướng cô. Những năm nay Lục Chiến Long vẫn luôn đi tìm tung tích của cô, thông tin duy nhất có liên quan đến cô mà anh ấy có được chính là video cô bị bắt cóc… hơn nữa, kẻ xấu đã dùng chính video đó để uy hiếp anh ấy.”

u Mặc hoàn toàn không tin.

Chính vào lúc này, thuộc hạ của Trần Ngư vội vội vàng vàng chạy vào và nói: “Cô Trần, có thư của một người tên là Diệp Phong!”

Trần Ngư nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xem ra Ngọc tướng lĩnh đã trả lời rồi, anh cầm lấy đi.”

Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều làm gì, sau khi đón lấy lá thư, hắn ném thẳng nó vào trong tay của u Mặc và nói: “Cô không tin được tôi thì cô cũng nên tin vào Ngọc Tiểu Long tướng quân nhỉ? Vì cái mạng này của cô, anh cô đã mất rồi, tôi cũng vì chuyện này mà phải gánh trên vai cái tội danh phản quốc.”

“Hy vọng nửa đời sau cô sẽ sống như một con người, đừng có phụ lòng mọi người.”

“Chúng ta đi thôi!”

Sau khi nói xong lời này, hắn gọi Trần Ngư và xoay người rời đi.

u Mặc sững sờ ngay tại chỗ, cô ta cầm lá thư trong tay và không biết nên làm gì cả.

Đồ Phu thở dài một hơi và nói với u Mặc: “Cô nhóc, Nhị đương gia là một người rất trung thành với bạn bè đó, vì để cứu anh của cô, anh ấy đã bị gán cho cái mác phản quốc. Cô vẫn nên suy nghĩ lại cho kỹ đi, nghĩ cho kỹ rồi thì đi đến quân doanh để tìm tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.