Tung Hoành Cổ Đại (Full)

Chương 92

trước
tiếp

CHƯƠNG 92: CHỦ NHÂN “LONG MÔN”

Thật vất vả chịu đựng qua nỗi thống khổ nhất, Tống Vĩnh Kỳ một đêm không ngủ, cô đau, chàng ôm cô, cô khóc, chàng vì cô lau nước mắt, qua mấy giờ, Tống Vĩnh Kỳ cũng không tốt hơn so với cô.

Sau khi đau đớn biến mất, Ôn Yến nhắm mắt lại, gần như mệt lả ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Cám ơn chàng, vẫn luôn ở lại bên cạnh ta!”

Tống Vĩnh Kỳ cũng ôm cô, người hơi run rẩy, rốt cuộc cũng chịu đựng nổi.

Chàng sai người chuẩn bị nước, để Ôn Yến tắm.

Ôn Yến đứng dậy xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng dường như muốn bay lên vậy, cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đan dược này rốt cuộc lại lợi hại như vậy.

Cô cởi quần áo sau tấm bình phong, vừa muốn nhấc chân vào thùng tắm, đột nhiên a lên một tiếng, cô phát hiện hai chân cô vô cùng trơn tru, các vết thương trước đó, toàn bộ đều biến mất, thậm chí, một chút sẹo cũng không còn nữa.

Tống Vĩnh Kỳ tưởng rằng cô lại đau nữa, lao tới, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Cơ thể Ôn Yến trần truồng, vội vàng kéo xiêm áo che kín cơ thể mình, mặt đỏ bừng nói: “Không sao, nước ấm hơi lạnh!”

Tống Vĩnh Kỳ yên lòng: “Nước lạnh thì bảo bọn họ đổi cái khác.” Chàng thấy cô mặt mắc cỡ đỏ bừng, không kiềm được giễu cợt: “Có cái gì mà mắc cỡ, bổn vương cũng không phải là chưa từng thấy.”

Ôn Yến giậm chân, hơi cáu giận: “Chàng nói bậy, đi ra ngoài!”

Tống Vĩnh Kỳ cười đi ra ngoài, dặn dò cung nữ đi lấy nước.

Ôn Yến trượt vào thùng tắm, đưa tay dùng sức bóp gò má mình, lại dùng dấu móng tay ấn vào lòng bàn tay của mình, có chút thất vọng, vẫn không có cảm giác đau. Có điều cũng chỉ là thất vọng, bởi vì sư phụ cũng từng nói với cô, thuốc này, chỉ có thể khiến cô có một ít linh lực, không cách nào thay đổi gì được.

Nhưng thứ linh lực này, không biết làm sao để dùng đây? Cô ngoại trừ cảm thấy người nhẹ hơn ra, thật giống như không có gì điều đặc biệt khác. Không biết có thể bay lên không? Giống như những người biết khinh công đó vậy, vèo một cái bay lên.

Ôn Yến cười cười, cảm thấy mình có chút ngốc.

Cô tắm xong đứng lên, bỗng nhiên muốn thử một chút ý nghĩ vừa rồi, liền nhẹ nhàng nhảy một cái, cô cho là mình sẽ nặng nề ngã trở về trong nước, nhưng mà, người cô nhẹ như lông chim, vèo một tiếng liền nhảy ra khỏi thùng, lúc rơi xuống đất, đứng không vững, hơi trẹo chân, cô ngạc nhiên đứng vậy, thần kỳ nhìn hai chân mình.

Cô mặc xong xiêm áo đi ra, bởi vì ngâm tắm, hai gò má đỏ bừng, hồng hồng, đôi mắt trong suốt, tóc mai ướt nhẹp, ở trong mắt Tống Vĩnh Kỳ, vô cùng đáng yêu, phong tình vạn chủng, nhất thời động tâm, tiến lên ôm cô, nhẹ giọng nói: “Nàng thật đẹp!”

Ôn Yến biết mặt mũi mình không coi là tuyệt sắc, nhất là có mỹ nhân như vậy châu ngọc Khanh Nhi ở trước, cô nào dám nói mình đẹp? Vì thế ngước lên cười nói: “Chàng gạt ta!”

Tống Vĩnh Kỳ hôn mặt cô, mặt đầy nhu tình: “Ở trong lòng bổn vương, nàng chính là đẹp nhất.”

Ôn Yến rúc vào trong ngực chàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhu tình như vậy, khiến người ta quên hết tất cả.

Chàng cúi đầu, hôn lên môi của cô, còn chưa kịp tiến sâu hơn một bước, sau lưng liền truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Sư huynh, tỉ tỉ, các người ở chỗ này à!”

Ôn Yến vội vàng đẩy Tống Vĩnh Kỳ ra, lúng túng nhìn về phía cửa, Khanh Nhi dẫn hai nha đầu tới, hôm nay Khanh Nhi mặc một chiếc váy xếp li màu đỏ, khoác một chiếc áo gấm màu đen ở ngoài, chải kiểu tóc sừng dê, gương mặt trang điểm có nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt tinh anh giống như hai viên đá thạch, lóe sáng như vậy, tuyệt sắc như vậy, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.

“Sao muội lại vào cung?” Tống Vĩnh Kỳ có chút oán trách Khanh Nhi không hiểu hoàn cảnh, rõ ràng thấy bọn họ đang thân thiết, còn xông tới như vậy, cho nên, giọng có chút không được cao hứng lắm.

Khanh Nhi nhìn chàng: “Muội tới thăm Thái hậu nương nương, các người đều ở trong cung nhiều ngày như vậy không trở về, trong lòng muội lo lắng, liền vào cung xem một chút.” Nàng ta thấy sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ không được tốt, hỏi: “Thế nào? Huynh thấy muội nên mất hứng sao?”

Tống Vĩnh Kỳ cười một tiếng: “Không có, sao có thể chứ? Không thấy muội nhiều ngày như vậy, cũng lo lắng cho muội lắm.”

Nụ cười Khanh Nhi từ từ biến mất: “Gạt người, rõ ràng là muốn nói muội tới không đúng lúc. Có điều, muội có lời muốn hỏi tỷ tỷ, các người lát nữa lại hôn tiếp.” Vừa nói, vừa hướng về phía Ôn Yến ranh mãnh cười một tiếng.

Ôn Yến xin lỗi, kéo Khanh Nhi qua hỏi: “Muội muốn hỏi gì?”

Khanh Nhi kéo cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nói: “Tóc mai chị rối quá, muội chải đầu cho chị.” Nàng ta quay đầu lại, nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Sư huynh, huynh nhanh đi ra ngoài, con gái nhà người ta nói chuyện, không muốn huynh nghe.”

Tống Vĩnh Kỳ buồn bực nói: “Có cái gì sư huynh không thể nghe?” Chàng không muốn đi ra ngoài, muốn nhìn Ôn Yến nhiều hơn, ở trong hoàng cung này, cơ hội có thể có khoảng cách gần với cô như vậy không nhiều, chàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Khanh Nhi xoay người lại đẩy chàng, dậm chân nói: “Ai ya, huynh đi ra ngoài đi, con gái người ta tâm sự huynh cũng muốn nghe sao?”

Tống Vĩnh Kỳ vẫn mặt dày quấn lấy không muốn đi: “Muội có tâm sự gì? Hơn nữa có thể nói cho tỷ tỷ muội, cũng có thể nói cho sư huynh mà.”

Khanh Nhi đẩy chàng: “Ai ya, huynh mau đi ra!”

Ôn Yến cười nói: “Được rồi, chàng đi ra ngoài trước đi, Khanh Nhi gấp tới độ đỏ cả mắt rồi.”

Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến cũng lên tiếng, chỉ đành phải vẫn như cũ luyến tiếc đi ra ngoài.

Ôn Yến kéo Khanh Nhi qua ngồi ở trước người mặt mình, hỏi: “Muội muốn nói gì với ta?”

Khanh Nhi đỏ mặt: “Có người nói thích muội.”

Ôn Yến sững sốt một chút: “Ai vậy?” Nhìn bộ dáng nàng ta vui mừng, dường như đối với người này cũng rất để ý, nhưng trước kia nàng ta không phải đã nói không lấy chồng sao? Tống Vĩnh Kỳ nói lúc giới thiệu nam nhân cho nàng ta, mặt nàng ta đầy vẻ kháng cự.

Khanh Nhi nhẹ giọng nói: “Lý Tuân!”

Ôn Yến hỏi: “Lý Tuân là ai?”

“Lý Tuân là đại công tử của Tương gia!” Sắc mặt Khanh Nhi đỏ ửng, sẳng giọng: “Tỷ không biết hắn sao? Hắn là công tử tài tình nhất bây giờ.”

Ôn Yến cười ha ha, chế nhạo nói: “Nhìn khóe miệng muội tươi như xuân, chắc là động lòng rồi nhỉ?”

Khanh Nhi đỏ mặt nói: “Làm gì mà động lòng? Chính là cảm thấy con người hắn cũng tạm được.”

Ôn Yến nhỏ giọng hỏi: “Hôm đó sư huynh muội nói tìm cho muội một nam nhi tốt, tại sao muội phải cự tuyệt? Rõ ràng muội có ý với người ta.”

Khanh Nhi giậm chân: “Sao nói người ta như vậy? Cái gì mà có ý hay không có ý? Hắn không nói, chẳng lẽ muốn muội nói trước sao?”

Ôn Yến cười, chỉ là trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, nếu Lý Tuân kia có ý đối với nàng ta, nàng ta cũng có ý với Lý Tuân, chắc là trước khi Khanh Nhi hôn mê rồi, nhưng Khanh Nhi hôn mê hơn bốn năm, nếu có ý với nàng ta, vì sao cũng không tới thăm? Nếu không có ý với nàng ta, tuổi này cũng nên thành thân rồi chứ?

Chỉ là, Khanh Nhi chắc cũng sẽ không vào cung nói dối với cô? Hơn nữa, nói dối đối với nàng ta có ích lợi gì?

“Nghĩ gì vậy?” Khanh Nhi thấy cô thất thần, đẩy đẩy bả vai cô hỏi.

Ôn Yến phục hồi tinh thần lại, cười lắc đầu: “Không, chỉ là nghĩ tới dáng vẻ thẹn thùng của muội vừa rồi thấy đặc biệt thú vị!” Cô cầm tay Khanh Nhi, chân thành nói: “Khanh Nhi, muội có thể tìm được người mình thích, tỷ thật lòng vui cho muội.”

Khanh Nhi cũng tràn đầy vui mừng: “Tỷ biết là được rồi, không được nói cho sư huynh.”

Ôn Yến kỳ quái hỏi: “Vì sao không thể nói cho chàng ấy? Đây là chuyện tốt mà, hơn nữa chàng ấy vẫn luôn hy vọng muội có thể tìm được một người tốt, muội nói cho chàng ấy, chàng ấy không biết chừng sẽ rất vui đó!”

Khanh Nhi xấu hổ nói: “Tỷ không phải không biết sư huynh con người này, nói cho huynh ấy biết muội với Lý Tuân, huynh ấy chắc chắn sẽ xen vào, muốn ép Lý Tuân người ta như thế này như thế kia với muội, nhưng muội hy vọng hắn đôi với muội là xuất phát từ tấm lòng, mà không phải là bởi vì sư huynh đi cảnh cáo hắn mới tốt với muội.”

Ôn Yến suy nghĩ một chút, cũng thật sự có khả năng này. Tống Vĩnh Kỳ luôn luôn quan tâm sư muội này. Có điều, cô nhớ tới ba năm trước từng nghe nói Gia Cát Minh thích Khanh Nhi, không biết là thật hay là giả. Hơn nữa khi đó, Gia Cát minh cũng dường như rất lo lắng Khanh Nhi có thể khỏe lại không.

Cô dò xét hỏi: “Gia Cát Minh trước kia cũng từng thích muội phải không?”

Khanh Nhi sững sốt: “Gia Cát ca ca? Không có!” Nàng ta nhìn Ôn Yến: “Sao tỷ lại hỏi như vậy? Có phải Gia Cát ca ca nói với tỷ cái gì hay không?”

Ôn ý khoát tay: “Không phải, ta chẳng qua là cảm thấy lúc muội hôn mê chàng ta rất lo lắng cho muội, nhớ năm đó…” Cô nhất thời ý thức được tự mình nói bậy, năm đó là Dương Bạch Lan, không phải là cô.

Khanh Nhi nghi ngờ: “Năm đó? Năm đó cái gì?”

Ôn Yến cười cười: “Năm đó sư phụ ta nói với ta, khi một người đàn ông thích một cô gái mới có thể khẩn trương như vậy.”

Khanh Nhi cũng cười: “Đâu ra chuyện như vậy? Sư huynh cũng lo lắng cho muội, chẳng lẽ sư huynh cũng thích muội sao? Gia Cát ca ca có điều giống như sư huynh vậy, xem muội là muội muội thôi.”

Tống Vĩnh Kỳ ở bên ngoài tấm rèm thò đầu ra nhìn: “Các người nói xong chưa? Nói xong thì đi ra đi, lão tổ tông muốn tìm ngươi.”

Ôn Yến đứng dậy: “Được, ra đây!”

Khanh Nhi nhẹ nhàng kéo ống tay áo Ôn Yến, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cho sư huynh biết!”

Ôn Yến vỗ vỗ tay nàng ta: “Được, muội không để cho ta nói, ta nhất định sẽ không nói!”

Tinh thần Thái hậu coi như tốt, cung nữ sớm đã rửa mặt chải đầu xong cho bà.

Bà kéo tay Ôn Yến, sai tất cả lui xuống, chỉ để lại cô và Tống Vĩnh Kỳ, ngay cả Khanh Nhi cũng phải đi ra ngoài.

Sau khi đám người lui ra ngoài, Thái hậu từ trong lồng ngực mò ra một tấm thẻ, đưa tới trong tay Ôn Yến, nghiêm nghị nói: “Ôn Yến, ai gia biết là ngươi.”

Ôn Yến sững sốt, ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chuyện Ôn Yến là Dương Bạch Lan, Thái hậu cũng biết? Tống Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu.

Thái hậu nói: “Không cần kinh ngạc, chuyện này, ai gia là đã sớm biết rồi.”

Ôn Yến cúi đầu, cầm tay Thái hậu: “Nô tỳ lại không biết…”

Tống Vĩnh Kỳ cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay Ôn Yến, cả người giật mình, “Lão tổ tông, đây là lệnh bài Phi Long?”

Thẻ màu đen, phía trên chạm trổ một con kim long, trong miệng phun lửa, hết sức uy vũ.

Thái hậu nói với Ôn Yến: “Quỳ xuống!”

Ôn Yến sững sốt, tuy không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt bà nghiêm túc, biết bà có lời quan trọng muốn nói với cô, liền theo lời quỳ xuống trước giường.

Mặt mũi Thái hậu nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ai gia hôm nay đem lệnh bài Phi Long truyền cho ngươi, Ôn Yến ngươi chính là chủ nhân đời thứ năm của Phi Long Môn!”

Trong lòng Ôn Yến kinh ngạc, Phi Long Môn? Vừa nghe đã cảm giác như băng đảng xã hội den, còn chủ nhân?

Tống Vĩnh Kỳ vỗ đầu Ôn Yến, vui vẻ nói: “Mau tạ ơn đi!”

Ôn Yến bị chàng gõ lên đầu, chỉ đành phải liên tục dập đầu trên đất, cô ngẩng đầu lên muốn hỏi, lại bị Tống Vĩnh Kỳ ấn xuống, ngẩng đầu lần nữa, lại ấn xuống tiếp, dập đầu ba lần, cô hất Tống Vĩnh Kỳ ra, Thái hậu nói: “Ừm, ngươi dập đầu ba cái, xong lễ, chính thức nhập môn tiếp nhận Phi Long Môn.”

Ôn Yến nghi ngờ hỏi: “Lão tổ tông, Phi Long Môn là cái gì?”

Tống Vĩnh Kỳ giải thích: “Phi Long Môn lúc đầu là một môn phái trong võ lâm, nói tới, năm đó lúc Thái tổ đánh thiên hạ, có được giúp đỡ của Phi Long Môn, sau đó Thái tổ Hoàng đế còn sắc lập Phi Long Môn cho Hoàng hậu, Thái tổ cảm tạ thâm tình của Hoàng hậu, làm ra lệnh bài Phi Long, thấy lệnh bài Phi Long như thấy Thái tổ Hoàng đế, cho dù là đương kim Hoàng đế, cũng không được ngỗ ngược với người cầm lệnh bài Phi Long, người cầm lệnh bài Phi Long, cũng là chủ nhân của Phi Long Môn, sau này, nàng có thể sai khiến người của Phi Long Môn, để cho bọn họ làm bất cứ chuyện gì cho nàng, bao gồm cả chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.