Tự Ái Nhi Phi

Chương 19-20

trước
tiếp

Chương 19: Tiếng Vỗ Cánh Của Loài Bướm

Trong nhà không có bàn thờ bất cứ thứ gì, Hạ Minh Tu liền đem tấm bùa bình an gói vào một khăn lụa sau đó cất vào ngăn kéo.

Mãi cho đến hôm nay, ngay tại lúc này, tôi không thể nào nói cậu ta hư tình giả ý được nữa, tôi rốt cuộc đã thật sự biết con người Hạ Minh Tu.

Cậu ra rõ ràng đang len lén khóc nhưng vẫn quay lại cười tươi như không có chuyện gì với Lạc Dư Thần, tựa như người bạn thân để giúp anh, không vì mình một câu nào cả.

Dường như tất cả đã ngược lại, tôi trở thành cậu ta cách đây mười năm, còn cậu ta trở thành tôi cách đây mười năm. Nhân quả báo ứng không bao giờ biến mất, mười năm trước tôi cùng Lạc Dư Thần khiến cho anh khổ sở, bây giờ cậu ta cùng Lạc Dư Thần lo lắng cho tôi.

Vả lại bất luận đó là lo lắng xuất phát từ nội tâm của anh, cùng đau đớn trong lòng, nhưng không hề một câu oán hận, tôi đây quá rõ.

Quay đầu ngẫm lại, thời gian tôi và Lạc Dư Thần bên nhau, trong mắt anh chỉ có Hạ Minh Tu; mà bây giờ Hạ Minh Tu ở bên cạnh đó, thì anh lại nghĩ về tôi. Cuối cùng thì tôi và Hạ Minh Tu bị coi là gì? Anh muốn dùng hoa hồng đỏ cùng hoa hồng trắng sao?

Bây giờ vết máu muỗi biến thành tâm khẩu nốt chu sa, ánh trăng trước dường như biến thành vệt cơm trên áo?

Đơn giản là không có gì để tìm.

Lạc Dư Thần làm như vậy, người bên cạnh chỉ có thể thương hại cho anh. Tôi đã mất, Hạ Minh Tu tốt như vậy, anh đáng ra nên quý trọng mới đúng.

Đến bây giờ cậu ta vẫn thay anh suy nghĩ, Hạ Minh Tu sẽ không giống như Lạc Dư Thần, cứ mãi để cho khuôn mặt chán nản hé lộ, cậu ta chỉ giữ mãi khuôn mặt tươi cười chụp ảnh như vậy thôi. Hạ Minh Tu bên cạnh anh, cho dù trong cuộc sống cũng là một diễn viên, mặc kệ có bao nhiên đau đớn gian khổ, đang muốn khóc nhưng nhất định phải cười thì cuối cùng cậu ta cũng sẽ tươi cười đến xán lạn.

Tuy rằng cuối cùng cậu ta cũng đi lên con đường sai lầm giống như tôi. Trước mặt Lạc Dư Thần tỏ ra kiên cười, sau đó tự mình len lén liếm vết thương, tôi cảm thấy cậu ta quả thật còn kiên cường hơn tôi rất nhiều, bởi vậy nên mới có thể lấy được tất cả.

Nguyện vọng này còn hoàn mỹ hơn tôi, còn kiên cường hơn nên mới có thể thay thế tôi được, mới có thể giúp cho Lạc Dư Thần hạnh phúc.

Nghỉ tết âm lịch, đối với cách minh tinh đó là chuyện không thể nào, từ mùng một Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu đều đã bận việc…tham gia nhiều tiết tục tiêu khiển, ở trước màn ảnh chơi trò chơi, tiêu khiển cho khán giả cũng là tiêu khiển cho mình.

Lạc Dư Thần chuyên tâm biên tập sản phẩm sắp ra mắt, ca khúc mới đã sớm nằm trong danh sách phát radio hàng tuần, đôi khi đi qua đường cái, cả con đường đều là loại nhạc ấm áp bị thương, đặc biệt khi màn đêm buông xuống, tâm tình người nghe cũng khác nhau.

Lạc Dư Thần bị kéo đến Studio của đài phát thanh, nói về album mới đây và câu chuyện phía sau bài hát này.

“Trong quá trình sáng tác album đã có cuộc gặp gỡ khó khăn nào sao” MC nói qua mic gắn liền với sợi vô tuyến, được truyền cho tất cả những người xem của anh.

“Không có.” Lạc Dư Thần khẽ cười nói: “Nhờ có nỗ lực của các nhân viên khác, album đã hoàn thành rất thuận lợi.”

“Bây giờ mọi người đều rất muốn biết sáng tác mới của anh ‘hồi ức đã lâu’, nó có phải là một bước ngoặt không?”

Lạc Dư Thần có chút khó chịu, khẩn trương năm chặt tay áo bên trong, trên mặt vẫn là phảng phất như hạ quyết tâm dứt khoát nói: “Bài hát là hồi ức của tôi và một người bạn khi còn trẻ.”

Và một người bạn lúc còn trẻ, nói ra có cần gian nan vậy không?

“Hồi ức” nữ MC cười nói: “Không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy chứ, người nghe thế nào cũng biết là đang nói đến tình yêu, không, đúng hơn là đang nói về mối tình đầu.”

Mối tình đầu?

Đúng vậy, trách không được bài hát lại nhanh chóng thấm vào lòng người đến thế, hoà tan vào tận sâu tâm hồn ngọt ngào lại chua chát, thì ra mùi vị của mối tình đầu là như vậy, tôi thật muốn nhớ tới.

Mọi người đều nói mối tình đầu đều không có kết quả gì, bởi vậy nó mới là thứ xinh đẹp nhất để vĩnh viễn ghi khắc.

Mối tình đầu của tôi chính là Lạc Dư Thần.

“tình yêu và hữu tình, có đôi khi rất dễ bị hoà lẫn…” Lạc Dư Thần than nhẹ nhưng ánh mắt đã bay rất xa.

“Làm sao biết chứ?”

“Không chỉ là tình yêu và hữu tình.” Lạc Dư Thần quay đầu lại hơn bi thương cười nói: “Có đôi khi tình yêu sẽ cùng những thứ tình cảm khác làm cho lộn xộn, chờ bạn phát hiện, nói không chừng đã…đã tạo thành một vết thương.”

Chỉ có thời khắc này nữ MC mới có thể thấy ưu thương của Lạc Dư Thần mà không khỏi khiếp sợ.

“Nói cách khác, anh viết bài này cho người mình thích.” Cô hầu như đã xác định, ôn nhu dụ dỗ.

“Đúng vậy.” Lạc Dư Thần hơi rũ mi mắt, thừa nhận.

Tôi có hơi chút giật mình, trong bài hát này tả cảnh của vường trường, là nhà bên, bởi vậy mới chắc là viết cho người yêu thanh mai trúc mã. Tôi và Lạc Dư Thần có thể nói là thanh mai trúc mã, Lạc Dư Thần cũng chính là mối tình đầu của tôi.

Mà mối tình đầu của anh lại là Hạ Minh Tu ấy.

“Như vậy, đó là một người như thế nào?”

Giọng nói của cô dường như đã không còn là một nữ MC không ngừng oạt tin tức, bọn họ hiểu được từ từ tiếp tục để phát trên đài khiến cho người ta phải nhắm mắt lại yên lặng cảm nhận từng chút tốt đẹp trôi qua.

 

Chương 20

“Rất nghiêm túc, rất an tĩnh, rất ngu.” Lạc Dư Thần lại suy nghĩ một chút, không nghĩ ra cái gì khác đành khẽ cười.

Nữ MC không nói gì thêm nhưng ánh mắt cô dường như đã không thể hiểu được Lạc Dư Thần.

Rất nghiêm túc rất an tĩnh rất ngu đúng là tôi chứ không phải Hạ Minh Tu. Rất nghiêm túc rất an tĩnh rất ngu tôi chưa từng nghĩ tới cả đời này sẽ được một Lạc Dư Thần viết cho bài ca như vậy.

Tôi rất muốn khẽ cười, thế nhưng lại không ngừng cảm thấy chua xót.

“…người đó như là rượu, khi bắt đầu nếm sẽ rất cay.” Bài hát nhàn nhạt trong không gian, Lạc Dư Thần lại đột nhiên mở miệng: “Nhưng mà thời gian càng lâu lại càng nhớ mùi thơm ấy, muốn dừng nhưng không thể, chờ đến khi phát hiện thì đã trầm say trong đó, không cách nào kiềm chế được…”

Âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng từ radio truyền ra, nơi năm giờ chiều ánh mặt trời ngã về tây khấu nhân tâm huyền.

(Khấu nhân tâm huyền: Kích động, xúc động)

Tôi quay đầu nhìn cửa sổ, hôm nay mặt trời phá lệ thật chướng mắt, đỏ như muốn lấy máu, rất đẹp, đẹp đến tàn nhẫn.

Đảo mắt đã là ngày mười ba tháng hai, ngày mai sẽ là lễ tình nhân, album tôi chờ mong đã lâu cuối cùng cũng đem bán.

Tuy rằng không thể tự tay cầm nên cũng có điểm tiếc.

Ghi âm và ghi hình, poster đã sớm có tràn lan trên diện rộng, chờ ngày mai sẽ đem ra chưng bày.

Poster lần này cực đẹp, vẫn không thay đổi là ánh mắt đem sắc đẹp lạnh lùng, một thân tây trang màu vàng còn ôm thêm một con chó to, cười đến cực kỳ khả ái.

Lạc Dư Thần lúc nào cũng đáng yêu như vậy khiến cho cốt khí của tôi cơ hồ như muốn chảy nước miếng.

Nếu như tôi còn sống, nhất định sẽ mua tất cả các poster lớn nhỏ để mỗi ngày có thể nhìn.

Nhưng mà trong thực tế thì Lạc Dư Thần vẫn là lạnh lùng như băng sơn ngàn năm, khi ở bên Hạ Minh Tu vô tình lộ ra rất nhiều châm biếm uể oải.

“Em nói, ngay cả lễ tình nhân năm nay cũng không để ý đến anh, không phải lần này Tiếu Hằng sẽ tới chứ? Lẽ nào lại đột nhiên phát hiện được một người tốt bụng hơn nên đã quyết định vứt bỏ anh rồi?”

Lạc Dư Thần nghe vậy buồn bực trừng mắt nhìn Hạ Minh Tu.

“Này, em nói đều là sự thật đó, mỗi năm vào lễ tình nhân thì sẽ bay đến Thuỵ Sĩ làm cho anh chocolate đen, vậy mà năm nay ngay cả cú điện thoại cũng không có.” Hạ Minh Tu ‘thiện ý’ nhắc nhở: “Nghĩ lại bên cạnh cậu ấy còn có một Phương Tả Ức anh tuấn hoàn mỹ và Tiểu Lộ cũng không rảnh rỗi chút nào, làm sao có thể biết được bây giờ anh đang buồn bực a.”

Hạ Minh Tu khi bình thường thì chính là thiên sứ, nhưng khi khác lại châm chọc đến đổ máu, rõ ràng đã cho Lạc Dư Thần một cái kích không nhẹ.

Đúng vậy, mười năm ăn chocolate uổng phí sau đó lại vứt bỏ tôi, bây giờ còn trông chờ tôi sẽ lái xe từ xa như vậy đến đây nữa sao?

Khi tôi còn sống đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, Hạ Minh Tu lúc này nhắc tôi mới nhớ ra.

Lễ tình nhân dĩ nhiên là đại kỷ niệm của tôi và Lạc Dư Thần, thế nhưng thật ra chúng tôi chưa từng cùng nhau trãi qua.

Vì sao? Bởi vì đến lễ tình nhân tôi sẽ từ Thuỵ Sĩ trở về, lo lắng hệ thống sưởi có độ ấm quá cao thì chocolate của tôi sẽ tan chảy. Mà anh lại luôn lăn lộn đến hừng đông ngày thứ hai mới về, hơn phân nửa là ở cùng với Hạ Minh Tu, tôi dù muốn hỏi cũng không hỏi được.

May mắn chocolate đen Thuỵ Sĩ là thứ yêu thích của anh, cho nên tôi cho anh anh cũng không từ chối.

Là tôi dùng tài liệu tiêu chuẩn cùng với công nghệ tiên tiến nhất, huống hồ chi khi làm cho anh tôi còn bỏ thêm cái tâm của mình vào, nên khẩu vị chocolate tuyệt đối đạt trình độ cao nhất. Cuối cùng tôi vẫn nghĩ nó không có gì là không tốt, ngày nào đó công ty xụp đổ thì cũng có thể làm chocolate.

Buổi chiều ngày mười ba hoa tuyết trên trời bắt đầu rơi, ngày mai sẽ là một ngày lễ tình nhân bạch sắc xinh đẹp.

Thế nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm hấy bi thương như vậy. Nếu như tuyết rơi trong lễ tình nhân, người người hưởng thụ cảm giá lãng mạng, mà một người lại đang đơn độc, sẽ chỉ cảm thấy lạnh hơn mà thôi…

Hai người cùng nhau cười cười nói nói thoạt nhìn tốt hơn nhiều. Tôi nhìn quanh cổ Hạ Minh Tu là một cái khăn choàng nhung lam sắc vô cùng ấm áp, mà quần áo Lạc Dư Thần lại vẫn cứ đơn bạc, hằng năm vào mùa đông anh đều mặc thế này, còn tôi dù mặc như bánh bao vẫn còn không ngừng run, lại nghĩ không ra anh mặc như vậy trong gió lạnh làm sao mà tốt cho được.

Bọn họ cùng nhau đi đến bãi đậu xe, ở cầu thang chợt trùng hợp đụng phải vị tiên sinh Lu De Vici.

Tiểu Lộ ăn mặc cũng rất ít, áo lông chữ V và bên trong là chiếc sơ mi mỏng.

Lại nghĩ cũng đã rất lâu không nhìn thấy Tiểu Lộ, hình như là từ khi triển khai trang phục đến L.A và Milan, cậu ta dựa theo phạm vi của mình mà chạy nhảy khắp nơi, bận tối mày tối mặt. Tôi thì lại thấy tiếc thay, Tiểu Lộ này không thể thừa cơ hội khi Hạ Minh Tu và Lạc Dư Thần mối quan hệ của họ đang trở nên yếu ớt mà xen vào trong.

Bọn họ chào hỏi, cũng cùng nhau đi xuống dưới. Thật ra trước kia bọn họ là bị tôi cứng rắn lôi kéo, bình thường cũng có cùng nhau ra ngoài chơi, thế nhưng thái độ của Lạc Dư Thần luôn lãnh đạm, hơn nữa Tiểu Lộ luôn cảm thấy tôi hay chịu thiệt nên hai người khi gặp nhau sẽ lập tức mắt nhỏ trừng mắt lớn, sau này khi Tiểu Lộ đến công ty làm tổng giác đốc thì cũng không có lui tới gì nhiều. Hạ Minh Tu lúc đó cũng thường xuyên bị mời mọc, nhưng bởi vì dễ ở chung và có chút lui tới lớn Tiểu lộ nên được bầu làm người phát ngôn, từ đó quan hệ cũng coi là khá thân thiết.

“Nghe nói ‘summer wind’ lần này ở Paris rất thành công, chúc mừng cậu.” Hạ Minh Tu lên tiếng, cậu ta khích lệ Tiểu Lộ nên hiển nhiên có vui lên một chút.

Lạc Dư Thần nhìn thoáng qua bọn họ, ngoài cười mà trong không cười, hiện tại anh với Tiểu Lộ vẫn còn một thứ địch ý, tôi biết trong đầu anh đang nghĩ nghĩ ‘summer wind’ là cái gì.

Dọc theo con đường tôi vẫn không ngừng lo lắng, chỉ sợ rằng Hạ Minh Tu sẽ hỏi Tiểu Lộ về chuyện của tôi. Tiểu Lộ là người ngay thẳng, không biết có thể giao phó được hay không đây.

Cuối cùng bọn họ cũng tới được bãi đổ xa, từ xa xa đã thấy được xe của mình, tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, Hạ Minh Tu đột nhiên kéo Lạc Dư Thần lại, kéo anh đi về phía Tiểu Lộ.

Cậu ta gõ cửa xe Tiểu Lộ hỏi người bên trong: “Lộ, cậu có biết..Tiếu Hằng bây giờ thế nào không?”

Cậu ta tự cho mình là thông minh, là đang giúp đỡ cho Lạc Dư Thần, nhưng trên thực tế thì nó quá ngu ngốc. Tôi hy vọng Tiểu Lộ có thể lạnh lùng giống như Phương Tả Ức, mặc kệ bọn họ rồi lái xe rời đi, thế nhưng Tiểu Lộ lại rõ ràng vô cùng sửng sốt, lặng im đến nửa ngày. Tôi lập tức cảm thấy không ổn, chuyện của tôi hẳn đã nghe Phương Tả Ức kể lại, Tiểu Lộ lại là một người sống ở ngoại quốc thành quen nên tính tình thẳng tuột, bị Hạ Minh Tu hỏi như vậy không chừng sẽ nói ra những điều không nên nói.

Nhưng sự thật chứng minh có lẽ tôi đã đánh giá quá cao Tiểu Lộ này.

“…Hai người nói Tiếu Hằng sao…?” Tiểu Lộ khô khốc nói, câu hỏi còn có chút khó khăn.

“Ừ, cậu ấy đã phẫu thuật chưa? Hồi phục thế nào rồi? cậu nhất định đã biết, có thể dẫn bọn tôi đến thăm cậu ấy không?”

Lạc Dư Thần phía sau có chút tức giận kéo kéo Hạ Minh Tu, sắc mặt đã ửng hồng, mà Hạ Minh Tu lại cười ha ha đẩy anh ra, một màn này thật sự hoàn thuận vui vẻ.

Nhưng ngược lại, Tiểu Lộ không thể vui vẻ như vậy, cậu nhìn Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu trở nên thoải mái, rất nghi hoặc.

“Hai người…không biết gì sao?” Thời khắc này vẻ mặt Tiểu Lộ rất ảm đạm, giống như còn mang theo một tia không nói thành lời đầy bi thương cùng khiển trách.

Tôi biết, lần này tất cả cuối cùng cũng xong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.