Truyện Trở Về Bên Em

Chương 60

trước
tiếp

Chương 60

Nói xong, lão vuốt nhẹ mũi, bình thản nói: “Thứ hai, cháu giao hợp đồng vay một trăm triệu tệ cho công ty, khoản tiền này sẽ được công ty triển khai thống nhất vì sự phát triển của công ty”.

Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong thì cười khẩy một tiếng, thật ra ngay từ lúc đầu anh đã có thể đoán được tại sao đám người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

“Cảm ơn ông nội, tuy nhiên bây giờ cháu không có ý định đi làm lại, cháu chuẩn bị tự mình kinh doanh, khoản tiền đó để dành cho bản thân dùng”.

Hạ Huyền Trúc lịch sự đáp lại, mặc dù cô rất tốt bụng, nhưng không phải là Thánh Mẫu.

“Kinh doanh? Dựa vào cô á?”

Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói: “Hạ Huyền Trúc cô được lắm, bây giờ cô thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, đến cả lời của ông nội cũng dám không nghe phải không?”

“Là người nhà họ Hạ, không những không làm được gì cống hiến cho gia đình, ngược lại năm năm trước còn làm ra chuyện xấu hổ khiến cả gia tộc mất mặt!

“Bây giờ nhà họ Hạ rộng lượng tha thứ cho cô, cô lại còn tỏ thái độ vênh váo à?”

“Nói cho cô biết, hôm nay không phải là tới đây thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho cô, số tiền một trăm triệu, cô cũng xứng sao? Số tiền lớn như vậy cô nghĩ mình có thể vận hành được à? Còn không xem lại xem mình là ai, mau chóng giao hợp đồng ra đây!”

Hạ Huyền Trúc đang định lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới, trầm giọng nói: “Có thể vận hành không đó là chuyện của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi thích, cho dù là rải ra đường cho vui thì cũng là chuyện của chúng tôi!”

“Vì vậy bây giờ mời các người lập tức rời khỏi đây, chúng tôi phải ăn cơm tối, không có chuẩn bị bát đũa cho mấy người đâu!”

Diệp Vĩnh Khang trực tiếp ra lệnh đuổi khách, không có gì để nói với loại người như vậy cả.

“Ngông cuồng!”

Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn, giọng điệu sắc bén: “Chuyện của nhà họ Hạ chúng tôi, khi nào thì đến phiên một người ngoài như cậu quản, lập tức cút cho tôi!”

“Đây là nhà của tôi, có cút thì cũng là đồ chó già nhà ông cút ấy!”

Diệp Vĩnh Khang cũng sửng cồ lên, tức giận nói: “Bây giờ biết Hạ Huyền Trúc là người nhà họ Hạ các người rồi sao? Mấy năm trước cô ấy vất vả khổ sở thì mấy người đều đi đâu hết rồi?”

“Bây giờ lại còn có mặt mũi đến đây đòi tiền, loại người như các người đúng thật là không biết xấu hổ, lập tức cút cho ông, ở đây không hoan nghênh các người”.

Sắc mặt Hạ Chí Tài tái nhợt vì tức giận: “Cậu… cậu to gan lắm, dám mạnh miệng với tôi à…”

“Mạnh miệng cái con khỉ gió!”

Diệp Vĩnh Kang lập tức bùng nổ: “Mẹ kiếp loại chó già không biết vô liêm sỉ như ông, thật sự coi mình là cái thá gì rồi?”

Nói xong, anh không nói nhiều nữa, trực tiếp đứng dậy mở cửa: “Tôi đếm đến ba, nếu không cút đi thì ông đây sẽ không khách khí nữa đâu đấy!”

“Được, được, được, hôm nay tôi không tính toán với cậu, tôi tới đây là để nói chuyện với cháu gái của tôi”.

Hạ Chí Tài lúc này tức đến mức phổi sắp nổ tung đến nơi nhưng lão vẫn không quên mục đích chính hôm nay mình đến đây làm gì.

Nhìn Hạ Huyền Trúc tức giận nói: “Hạ Huyền Trúc, ông cho cháu cơ hội cuối cùng, hôm nay nếu như không giao hợp đồng ra, sau này đừng nhận người ông này nữa, nhà họ Hạ cũng không có đứa cháu như cháu!”

Nói xong, lão kiêu ngạo quay đầu sang một bên, chờ đợi phản ứng của Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc khẽ cắn môi: “Xin lỗi ông, số tiền này cháu sẽ giữ lại để dùng”.

Diệp Vĩnh Khang nghe thấy câu trả lời này, khóe miệng chợt gợi lên một nụ cười tán thưởng


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.