Truyện Trở Về Bên Em

Chương 50

trước
tiếp

Chương 50

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết Cầm mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội vàng chạy nhanh về phía thang máy.

Trưởng phòng tín dụng là một người đàn ông trung niên hơi hói, thấy một người phụ nữ lạ mặt đột nhiên xông vào văn phòng, vội vàng nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Trưởng phòng Cao, xin chào, tôi tới để vay tiền!”

Hạ Tuyết Cầm tự tin đặt một đống tài liệu lên bàn.

Trưởng phòng Cao hơi nhíu mày: “Muốn vay tiền thì cô xuống sảnh dưới tầng nhé”.

Hạ Tuyết Cầm nói: “Số tiền tôi vay khá lớn nên cần ông đích thân làm”.

Trưởng phòng có chút khó hiểu: “Cô định vay bao nhiêu?”

Hạ Tuyết Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không nhiều lắm, ba trăm triệu”.

Ba trăm triệu?

Trưởng phòng Cao liếc nhìn đối phương một cái, sau đó bắt đầu xem xét tài liệu trên bàn.

Nhưng vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Xin lỗi, những thứ này không thể dùng làm tài sản thế chấp được”.

Tất cả những tài liệu mà Hạ Tuyết Cầm cung cấp đều là những thứ tập đoàn Hạ Thị đã dùng để thế chấp hoặc là một số tài liệu dự án nội bộ của công ty, hoàn toàn không có chút giá trị nào.

“Trưởng phòng Cao, tôi là Hạ Tuyết Cầm đấy?”

Hạ Tuyết Cầm nhìn ông ấy cười nói: “Ông có biết Lý Bân không, tôi là bạn gái của anh ấy”.

Thật ra Hạ Tuyết Cầm cũng biết những thứ này không thể dùng làm tài sản thế chấp, sở dĩ hôm nay cô ta đến đây là muốn mượn quan hệ của bạn trai ở đây.

“Lý Bân?”

Trưởng phòng Cao ngây ra: “Tôi không quen, hơn nữa người này có liên quan đến khoản vay sao?”

Hạ Tuyết Cầm bối rối: “Lý Bân đấy, người thừa kế nhà họ Lý ở thành phố Thiên Hải, lẽ nào ông không biết sao?”

Sắc mặt trưởng phòng Cao lập tức sầm xuống, trầm giọng nói: “Xin lỗi cô, thứ nhất, tôi không có biết nhà họ Lý nào hết!”

“Thứ hai, ngân hàng Kim Kỳ của chúng tôi có quy định nghiêm ngặt cấm tất cả mọi hành vi đi cửa sau, đừng nói đến chuyện tôi không hề biết nhà họ Lý gì đó, cho dù có biết cũng không được, cô gái, mời cô về cho, tôi còn phải làm việc!”

Hạ Tuyết Cầm lập tức lo lắng, vẻ mặt không phục nói: “Nhưng vừa nãy tôi thấy có người vay được một trăm triệu với giấy phép kinh doanh đang nợ hàng triệu tệ, như này đi, tôi không cần nhiều tới ba trăm triệu nữa, ông đưa cho tôi một trăm triệu là được rồi!”

Trưởng phòng Cao: ???

“Bảo vệ, đưa cô gái này ra ngoài đi!”

Vài nhân viên bảo vệ vội vàng bước vào, kéo cánh tay của Hạ Tuyết Cầm lôi ra bên ngoài.

“Các người làm gì vậy, đừng động vào tôi… Trưởng phòng Cao, tôi là Hạ Tuyết Cầm, bạn trai tôi là Lý Bân, hay là ông nghĩ kỹ lại đi, mà thôi tôi không cần một trăm triệu nữa, chỉ cần ba mươi triệu là được rồi, á á, các người làm gì vậy, bỏ tôi ra…”

Trưởng phòng Cao khẽ lắc đầu, bổ sung thêm một câu với bên ngoài: “Nếu như cần thì giúp cô gái này liên lạc với bệnh viện tâm thần nhé!”

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã quay về nhà.

“Vĩnh Khang… Tất cả những chuyện này đều là thật sao? Em vẫn không thể tin được”.

Sau khi Hạ Huyền Trúc ra khỏi ngân hàng, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

Mọi việc thật sự quá khó tin, dựa vào giấy phép kinh doanh đang nợ chồng chất mà lại vay được hẳn một trăm triệu!

“Đương nhiên là thật rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Vừa nãy phía ngân hàng nói, mặc dù công ty này đang nợ nần chồng chất, nhưng lại có tiềm năng rất lớn, tín dụng cá nhân của em cũng rất tốt, cộng thêm việc ngân hàng đang chạy KPI, tăng mức độ cho vay, chuyện này cũng không có gì lạ, mà ngân hàng Kim Kỳ cũng không thiếu tiền”.

“Nhưng cho dù không thiếu tiền cũng không thể tùy ti

Chương 50

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết Cầm mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội vàng chạy nhanh về phía thang máy.

Trưởng phòng tín dụng là một người đàn ông trung niên hơi hói, thấy một người phụ nữ lạ mặt đột nhiên xông vào văn phòng, vội vàng nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Trưởng phòng Cao, xin chào, tôi tới để vay tiền!”

Hạ Tuyết Cầm tự tin đặt một đống tài liệu lên bàn.

Trưởng phòng Cao hơi nhíu mày: “Muốn vay tiền thì cô xuống sảnh dưới tầng nhé”.

Hạ Tuyết Cầm nói: “Số tiền tôi vay khá lớn nên cần ông đích thân làm”.

Trưởng phòng có chút khó hiểu: “Cô định vay bao nhiêu?”

Hạ Tuyết Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không nhiều lắm, ba trăm triệu”.

Ba trăm triệu?

Trưởng phòng Cao liếc nhìn đối phương một cái, sau đó bắt đầu xem xét tài liệu trên bàn.

Nhưng vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Xin lỗi, những thứ này không thể dùng làm tài sản thế chấp được”.

Tất cả những tài liệu mà Hạ Tuyết Cầm cung cấp đều là những thứ tập đoàn Hạ Thị đã dùng để thế chấp hoặc là một số tài liệu dự án nội bộ của công ty, hoàn toàn không có chút giá trị nào.

“Trưởng phòng Cao, tôi là Hạ Tuyết Cầm đấy?”

Hạ Tuyết Cầm nhìn ông ấy cười nói: “Ông có biết Lý Bân không, tôi là bạn gái của anh ấy”.

Thật ra Hạ Tuyết Cầm cũng biết những thứ này không thể dùng làm tài sản thế chấp, sở dĩ hôm nay cô ta đến đây là muốn mượn quan hệ của bạn trai ở đây.

“Lý Bân?”

Trưởng phòng Cao ngây ra: “Tôi không quen, hơn nữa người này có liên quan đến khoản vay sao?”

Hạ Tuyết Cầm bối rối: “Lý Bân đấy, người thừa kế nhà họ Lý ở thành phố Thiên Hải, lẽ nào ông không biết sao?”

Sắc mặt trưởng phòng Cao lập tức sầm xuống, trầm giọng nói: “Xin lỗi cô, thứ nhất, tôi không có biết nhà họ Lý nào hết!”

“Thứ hai, ngân hàng Kim Kỳ của chúng tôi có quy định nghiêm ngặt cấm tất cả mọi hành vi đi cửa sau, đừng nói đến chuyện tôi không hề biết nhà họ Lý gì đó, cho dù có biết cũng không được, cô gái, mời cô về cho, tôi còn phải làm việc!”

Hạ Tuyết Cầm lập tức lo lắng, vẻ mặt không phục nói: “Nhưng vừa nãy tôi thấy có người vay được một trăm triệu với giấy phép kinh doanh đang nợ hàng triệu tệ, như này đi, tôi không cần nhiều tới ba trăm triệu nữa, ông đưa cho tôi một trăm triệu là được rồi!”

Trưởng phòng Cao: ???

“Bảo vệ, đưa cô gái này ra ngoài đi!”

Vài nhân viên bảo vệ vội vàng bước vào, kéo cánh tay của Hạ Tuyết Cầm lôi ra bên ngoài.

“Các người làm gì vậy, đừng động vào tôi… Trưởng phòng Cao, tôi là Hạ Tuyết Cầm, bạn trai tôi là Lý Bân, hay là ông nghĩ kỹ lại đi, mà thôi tôi không cần một trăm triệu nữa, chỉ cần ba mươi triệu là được rồi, á á, các người làm gì vậy, bỏ tôi ra…”

Trưởng phòng Cao khẽ lắc đầu, bổ sung thêm một câu với bên ngoài: “Nếu như cần thì giúp cô gái này liên lạc với bệnh viện tâm thần nhé!”

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã quay về nhà.

“Vĩnh Khang… Tất cả những chuyện này đều là thật sao? Em vẫn không thể tin được”.

Sau khi Hạ Huyền Trúc ra khỏi ngân hàng, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

Mọi việc thật sự quá khó tin, dựa vào giấy phép kinh doanh đang nợ chồng chất mà lại vay được hẳn một trăm triệu!

“Đương nhiên là thật rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Vừa nãy phía ngân hàng nói, mặc dù công ty này đang nợ nần chồng chất, nhưng lại có tiềm năng rất lớn, tín dụng cá nhân của em cũng rất tốt, cộng thêm việc ngân hàng đang chạy KPI, tăng mức độ cho vay, chuyện này cũng không có gì lạ, mà ngân hàng Kim Kỳ cũng không thiếu tiền”.

“Nhưng cho dù không thiếu tiền cũng không thể tùy tiện cho vay như vậy đúng không?”

Hạ Huyền Trúc luôn cảm thấy lý do của Diệp Vĩnh Khang quá xa vời, nhưng dù sao thì bản hợp đồng giấy trắng mực đen đã sờ sờ ra đấy.

“Hơn nữa chúng ta chỉ nợ có bảy triệu, vay nhiều tiền thế làm gì, hay là lát nữa chúng ta trả lại số tiền thừa đi”, Hạ Huyền Trúc nói.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hài hước: “Làm gì có ai chê tiền ít chứ”.

“Hơn nữa cho dù chỉ nợ có bảy triệu, bây giờ đúng lúc trong tay em đang có một công ty, chi bằng dùng số tiền còn lại để làm vốn điều động vực dậy công ty trước rồi nói tiếp”.

“Anh nhớ rằng trước đây em đã từng nói, ước mơ của em là kinh doanh lớn, bây giờ đúng là một cơ hội tốt”.

ện cho vay như vậy đúng không?”

Hạ Huyền Trúc luôn cảm thấy lý do của Diệp Vĩnh Khang quá xa vời, nhưng dù sao thì bản hợp đồng giấy trắng mực đen đã sờ sờ ra đấy.

“Hơn nữa chúng ta chỉ nợ có bảy triệu, vay nhiều tiền thế làm gì, hay là lát nữa chúng ta trả lại số tiền thừa đi”, Hạ Huyền Trúc nói.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hài hước: “Làm gì có ai chê tiền ít chứ”.

“Hơn nữa cho dù chỉ nợ có bảy triệu, bây giờ đúng lúc trong tay em đang có một công ty, chi bằng dùng số tiền còn lại để làm vốn điều động vực dậy công ty trước rồi nói tiếp”.

“Anh nhớ rằng trước đây em đã từng nói, ước mơ của em là kinh doanh lớn, bây giờ đúng là một cơ hội tốt”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.