Truyện Trở Về Bên Em

Chương 26

trước
tiếp

Chương 26

Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có vầng trăng sáng ló ra khỏi khe hở trong đám mây đen, nhưng trong mắt người Giang Bắc, ánh trăng đêm nay đặc biệt u ám, dường như chứa đầy một dòng máu đặc quánh!

Vợ của một gia đình mới đến Giang Bắc không lâu, không hiểu tình hình ở đây, nhìn thấy cảnh này ngoài đường liền nằm trên cửa sổ tò mò hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao trên đường lại không một bóng người thế?”

Ông xã rùng mình một cái, nhanh chóng kéo cô ấy lại, vẻ mặt đanh lại nói: “Đêm nay, bầu trời Giang Bắc sắp sụp đổ rồi!”

Trên đỉnh núi.

“Đồ chó, chưa ăn cơm à? Bò nhanh lên!”

Sử Nam Bắc đang cầm roi và tra tấn Chu Kiệt theo một cách khác.

Chu Kiệt lúc này khổ không thể tả, toàn thân máu me bê bết, sống không bằng chết.

Diệp Vĩnh Khang nằm nửa người trên chiếc ghế mây bên cạnh, hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

“Khởi bẩm Điện Chủ, từ đường mòn núi có hơn chục người đang đi lên, ngài có muốn cản lại không ạ?”

Một người bước tới báo cáo.

“Ồ? Đây là đội tiên phong của nhà họ Chu sao? Để bọn họ lên”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Một lúc sau, hàng chục người đã từ con đường mòn lên đến nơi.

“Anh có phải là anh Diệp không?”

Người đầu tiên nói: “Chúng tôi ở đây để giải cứu anh Diệp theo lệnh của cô Lâm!”

“Phía sau núi có một con đường mòn. Nhà họ Chu không bố trí quân ở đó. Xin anh Diệp lập tức theo chúng tôi theo đường mòn xuống núi!”

Vừa nói xong, bầu không khí bên cạnh đột nhiên trở nên kỳ quái.

Đặc biệt là Sử Nam Bắc, lập tức phá lên cười ha hả.

Điện Chủ của Điện Long Thần cần người giải cứu?

“Cô Lâm?”

Diệp Vĩnh Khang hơi sững người, chợt nhớ ra hình như bạn thân của Hạ Huyền Trúc mang họ Lâm.

Có vẻ như cô gái đó khá nghĩa khí đấy!

“Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!”

Lúc này, phía trước vang lên một tiếng hét lớn.

Ầm một tiếng, một đám người đông nghịt bước ra khỏi khu rừng.

Trên đỉnh núi có một khu đất bằng phẳng rất rộng, nhóm người lập tức tràn đầy ra khu đất đó, ước chừng ít nhất phải hai mươi nghìn người!

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest và hai ông già mặc áo choàng vải.

“Bố, cứu con!”

Chu Kiệt nhìn thấy thế, mắt hắn chợt sáng lên!

“Kiệt Nhi…”

Khi Chu Chí Long nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Chu Kiệt, ông ta lập tức cả giận run lên, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh!

Chỉ vào Diệp Vĩnh Khang giận dữ hét lên: “Mau thả con trai tao ra, nếu không tao sẽ giết cả nhà mày, nghiền xương thành tro!”

Diệp Vĩnh Khang nhướng mi chậm rãi nói: “Ồng là bố của con chó này nhỉ, ông quản không kĩ, giờ tôi đang giúp ông dạy nó này, không phải ông nên cảm ơn tôi à?”

“Láo toét!”

Chu Chí Long hét lớn một tiếng: “Chết đến nơi còn già mồm, tao muốn xem lát nữa mày cầu xin tao thế nào đấy!”

“Người đâu, đập nát xương thằng chó này cho tao!”

Ông ta vừa dứt lời, mười mấy người phía sau lập tức lao về phía Diệp Vĩnh Khang.

“Anh Diệp, anh đi trước đi, chúng tôi chặn đường cho!”

Lúc này, mười mấy vệ sĩ nhà họ Lâm cũng hành động, lao tới để chống trả quyết liệt với hàng chục người nhà họ Chu.

Lần này, Lâm Tĩnh cử đến vệ sĩ tinh nhuệ nhất của nhà họ Lâm, sau một trận đấu kịch liệt, tuy có vài người ngã xuống nhưng đã đánh gục được mười mấy người nhà họ Chu.

“Ồ? Đây không phải là vệ sĩ của nhà họ Lâm sao?”

“Nhà họ Lâm lần này muốn trôi vào vũng bùn à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.